Chương 1: Năm kẻ tìm rồng


Chuyển ngữ: Diệp Khinh Chu – Niên Tuế

Nguồn: diepkhinhchu.wordpress.com

Nam nhân quần áo mộc mạc nơm nớp lo sợ được người ta dẫn vào phòng khách.

Vừa bước vào cửa phòng, liền cảm thấy như bước vào một thế giới hoàn toàn khác biệt. Lúc này đang là mùa đông giá rét, thời tiết bên ngoài rất lạnh, vậy mà trong phòng lại ấm áp như mùa xuân. Bốn góc phòng đều treo một viên dạ minh châu to như cái đấu, tỏa ra bạch quang êm dịu, mà sàn nhà lại dùng thạch anh lát thành, có thể nhìn thấy dòng nước xanh biếc chảy ào ạt phía dưới, mấy con cá chép vàng nhởn nhơ bơi qua bơi lại.

Nam nhân chưa thấy gia đình nào phú quý như vậy bao giờ, cứ há to miệng, nửa câu cũng không nói nên lời.

Một tiếng ho khan.

Một cây trượng đầu quỷ từ phía sau rèm lụa nghiêng nghiêng ló ra, một lão già mặc cẩm bào thân cao chưa tới bốn thước, gầy đến mức dường như chỉ còn da bọc xương chống quải trượng đi ra.

Nam nhân vội vàng quỳ rạp xuống đất, giọng cung kính nói: “Lưu Hổ bái kiến Dạ Ẩn đại nhân!”

Lão già lại ho khan một tiếng, khẽ nhướng mí mắt lên uể oải nói: “Ngươi cầu kiến thiếu gia nhà chúng ta có việc gì?”

Hả? Chẳng lẽ lão không phải là Dạ Ẩn đại nhân? Lưu Hổ giật mình ngẩng đầu lên, chỉ thấy rèm lụa nhẹ nhàng lay động, phía sau rèm lờ mờ có một bóng người, mà lão già kia chống trượng đứng ở bên rèm, dáng vẻ dè dặt, hóa ra cũng chỉ là một hạ nhân.

“Việc đó, tôi đến từ thôn Quả Tử ở Tây Bình, phụng mệnh trưởng thôn đến đây mời đại nhân đến thôn bọn tôi giết rồng, đây là đồ trưởng thôn bảo tôi mang đến biếu đại nhân…” Lưu Hổ nói xong, nhanh chóng cởi bọc đồ trên lưng xuống, bày trên mặt đất, khi mở ra, bên trong hóa ra là một ít củ cải dầm và rau khô mốc.

Lão già che mũi, giậm chân nói: “Khó ngửi chết mất khó ngửi chết mất, ai muốn ăn mấy thứ này, mau gói lại cho ta!”

Mặt Lưu Hổ lộ vẻ hổ thẹn, nức nở nói: “Thực ra tôi cũng biết đại nhân ghê tởm những thứ này, nhưng thôn bọn tôi quả thực quá nghèo, đây đã là khẩu phần lương thực tốt nhất của bọn tôi rồi… Bởi vì có con ác long suốt ngày quấy phá thôn dân, phá hoại ruộng đồng, cướp đoạt thiếu nữ, bọn tôi trước sau đã mời không dưới hai mươi cao tăng đạo trưởng trừ yêu bắt quái, nhưng tất cả bọn họ đều không phải là đối thủ, cuối cùng một vị cao tăng trong đó nói cho bọn tôi biết, rằng con rồng kia đạo hạnh quá cao, hiện giờ trong thiên hạ, chỉ có Dạ Ẩn đại nhân mới có thể diệt trừ nó, cho nên tôi vạn dặm xa xôi tới đây xin giúp đỡ!” Hắn khóc lóc kể lể, nhưng người nọ phía sau rèm vẫn như trước, không mảy may phản ứng.

Lão già cười nhạo nói: “Trên đời này có nhiều người gặp chuyện không may, nếu người nào cũng cầu xin thiếu gia nhà ta cứu giúp, cứu làm sao cho xuể đây?”

“Van cầu đại nhân, cứu giúp bọn tôi, cứu giúp bọn tôi!” Lưu Hổ ra sức dập đầu, dập đến nỗi trán chảy máu.

Lão già vẫn khinh thường nói: “Ngươi đừng ở đây lãng phí thời giờ nữa, thiếu gia nhà ta sẽ không quản mấy việc vớ vẩn này đâu, quay về đi.”

“Đại nhân! Đại nhân…” Hai tên gia đinh lôi hắn lên, cưỡng chế kéo ra ngoài, giữa lúc hắn liều mạng giãy dụa thì một vật từ ngực hắn rơi ra, tỏa ra lục quang mỏng manh.

Người phía sau rèm bỗng nhiên mở miệng: “Ngừng lại.” Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, trầm tĩnh và cao quý, không pha lẫn chút tình cảm nào.

Gia đinh lập tức thu tay lại. Lão già tinh mắt, nhảy tới nhặt vật đó lên, đặt trên đầu ngón tay cẩn thận xem xét nói: “Mảnh vỡ của Ẩn Long giác? Ngươi lấy thứ này ở đâu?”

“Đây là Ẩn Long giác sao?” Vẻ mặt Lưu Hổ thoạt trông ngỡ ngàng, “Thứ này được tìm thấy ở chỗ con ác long kia, nhưng tôi thật sự không biết tại sao nó lại ở trong người tôi…”

Lão già sốt ruột phất tay, để cho gia đinh tiếp tục đưa hắn ra ngoài.

Người phía sau rèm nói: “Do Bối, đi chuẩn bị xe.”

Lão già được gọi là Do Bối lấy làm kinh hãi, gấp giọng nói: “Thiếu gia, cậu muốn đi thôn Quả Tử gì đó sao? Nhưng đây rất có thể là một âm mưu, Ma Lâm biết cậu đang tìm Ẩn Long giác, cho nên cố ý thiết kế cái bẫy dẫn cậu mắc câu…”

“Chuẩn bị xe.” Thanh âm trầm thêm một phần.

“Dạ vâng!” Do Bối không dám cãi lời nữa, vội vàng đi chuẩn bị.

Một trận gió thổi đến, thổi vào giữa tấm rèm lụa phất phơ, để lộ ra một đôi mắt vô cùng xinh đẹp, khóe mắt nhếch lên, lông mi rậm, đồng tử màu hổ phách trong veo sáng lấp lánh, giống như nước không có sắc màu, giống như ngọc trơn bóng sáng trong. Làm cho người ta không phân biệt nổi, là bởi vì vô tình vô tự khiến hắn có vẻ đẹp khác thường, hay là bởi vì quá mức đẹp đẽ, cho nên có vẻ vô tình vô tự.

Chu Dạ Ẩn, thiếu chủ của Phong Lăng thành ở Tây Quốc, hậu duệ đời thứ ba mươi bảy của Chu gia – thế gia Đồ Long.

Vì một lý do nào đó, hắn trước giờ không để ý đến những việc chẳng liên quan đến mình, cuối cùng cũng bước ra khỏi cửa, lên đường tìm rồng.

***

Một trận gió lạnh.

Nữ tử áo đỏ quát mắng nói: “Ác long, đừng chạy!” Tay trái búng mạnh, một đạo bùa thẳng tắp bay ra, cắm vào chính giữa cái gáy của quái vật khổng lồ đang chạy như điên đằng trước, sau khi phát ra một tiếng gầm rú thật dài, nó ầm ầm ngã xuống đất.

Nữ tử phóng lên đạp một chân lên đầu nó, hừ lạnh nói: “Trốn! Trốn! Còn dám trốn! Gặp phải Đường Mị Mị ta, ngươi tưởng còn cơ hội chạy thoát nữa sao? Ai chẳng biết bổn cô nương bình sinh ghét nhất chính là rồng, ngươi còn dám…” Lời còn chưa dứt, cơ thể quái vật đột nhiên “Ầm” một tiếng nổ tung, sau khi khói trắng tan hết, cơ thể lại nhỏ hơn mấy trăm lần.

Trán Đường Mị Mị nhất thời xuất hiện mấy vạch đen, tức giận nói: “Cái quái gì thế này? Đuổi theo cả buổi trời không ngờ lại là con rắn, tức chết ta rồi, ta vẫn đinh ninh là rồng cơ đấy!” Trong lòng tức giận, dưới chân càng dùng sức hơn, rắn ta vặn vẹo thân mình, trong tay giơ một lá cờ trắng nhỏ kêu lên: “Nữ Bồ Tát tha mạng! Nữ Bồ Tát tha mạng!”

“Đi chết đi, bổn cô nương không phải là nữ Bồ Tát gì đó!”

Đồng tử rắn đảo một vòng, lập tức chữa lại: “Mỹ nữ tỷ tỷ tha mạng! Mỹ nữ tỷ tỷ tha mạng!”

Đường Mị Mị vừa nghe thấy thế, mi cũng mở, mắt cũng cười, thả chân ra nói: “Coi như ngươi biết ăn nói… Thôi bỏ đi, nếu ngươi đã không phải là rồng, ta đành tha cho ngươi vậy, lần sau không được để ta trông thấy ngươi bắt nạt động vật nhỏ nữa!”

“Vâng, mỹ nữ tỷ tỷ, ta nhất định sẽ không tái phạm nữa!” Rắn nói xong liền chuồn nhanh cho kịp.

Một con ếch từ phía sau gốc cây nơi nó ẩn mình ồm ộp nhảy tới, trên cổ đeo một tấm bảng, trên đó viết: “Chủ nhân, tôi tới rồi!”

Đường Mị Mị nhấc con ếch lên, thở dài lẩm bẩm nói: “Dùng ngươi làm mồi nhử, quả nhiên là không được rồi, thứ dụ tới không phải cú mèo thì là rắn… Haizz, không biết rốt cuộc rồng thích ăn cái gì? Làm thế nào mới có thể bắt nó dẫn xác đến chứ? Thật là quá nhức đầu, ta phải suy nghĩ lại cho tử tế mới được.”

Trên bảng của ếch hiện ra một hàng chữ nói: “Chủ nhân, tôi vừa mới nghe quạ đen tỷ tỷ nói một tin tức.”

“Ồ, tin tức gì?”

“Quạ đen tỷ tỷ nói, cách nơi này ba trăm dặm có một thôn tên là Quả Tử, đang chịu sự quấy rối của một con ác long…” Chữ trên bảng vẫn chưa hiển thị hết, Đường Mị Mị đã nhảy dựng lên quay người bỏ đi: “Chúng ta còn chờ gì nữa, mau chạy đến nhìn xem!”

Ếch ồm ộp nhảy lên, trên bảng viết: “Chờ tôi một chút với! Chủ nhân, chờ tôi một chút với!”

Đường Mị Mị, nữ đệ tử tục gia duy nhất là học trò của Mao Sơn đạo sĩ, người đời nói nàng là “Đường đại tiểu thư ghê gớm, cực kỳ tự mãn, số đỏ vận may”.

Vì một lý do nào đó, nàng là chúng tinh phủng nguyệt được nâng niu từ bé, trốn khỏi đám tùy tùng hộ tống, mang theo một con ếch lên đường tìm rồng.

***

Diệp Hảo Khán xin thề là nàng tuyệt đối tuyệt đối không khoe tài.

Nhưng nàng không thể giải thích được, tại sao khi nàng nhìn thấy lũ dơi hút máu đang vây đánh một đồng tử, liền không chút nghĩ ngợi xông lên, ôm lấy đồng tử lăn lộn mấy vòng tránh được tập kích của chúng.

Ôm đồng tử vào tay, không hề cảm nhận được sự mềm mại và ấm áp như trong tưởng tượng, mà lại cứng rắn lạnh lẽo, giống như ôm một tảng đá. Diệp Hảo Khán không khỏi ngạc nhiên, nhưng tình thế đã không cho phép nàng suy nghĩ nhiều, dơi hút máu lại bổ nhào tới lần nữa, nàng vội vàng rút lá phong trên khuyên tai xuống, lá cây trong nháy mắt phình lên vô số lần, như một tấm thảm bao trùm lên họ.

Móng vuốt của dơi chạm vào lá, bị kết giới bắn bật về. Nhưng chúng không chịu bỏ cuộc, bay tới bay lui quanh lá cây, chờ đợi thời cơ.

Diệp Hảo Khán âm thầm kêu khổ trong lòng, kết giới của nàng chống đỡ không được bao lâu, bây giờ vừa khéo, vừa không tấn công ra ngoài được vừa chẳng có đường lui. Xong rồi xong rồi, xem ra lần này chẳng những không cứu được người, mà còn dâng cả cái mạng nhỏ của mình lên.

Trong lúc nàng toát mồ hôi lạnh, đồng tử trong lòng đột nhiên lạnh lùng mở miệng nói: “Này.”

“Hức? Cái gì? Cậu… Gọi tôi?” Diệp Hảo Khán cúi đầu, lúc này mới phát hiện ra mặt hắn dài nhỏ, đồng tử màu tím nhạt tràn ngập yêu khí, lại không phải là đứa trẻ loài người!

“Có biết thi triển hỏa thuật không?” Thanh âm của đồng tử cũng không tương xứng với tuổi của hắn, giống như một ông già tuổi đã lục tuần, “Bọn chúng sợ lửa.”

Diệp Hảo Khán xấu hổ lắc đầu, từ nhỏ nàng đi theo vu bà sư phụ phiêu bạt góc biển chân trời, nói cho dễ nghe một chút là gọi hồn đuổi quỷ, thực ra căn bản là lừa ăn lừa uống. Sư phụ khi còn sống đã không dạy cho nàng bao nhiêu kỹ năng chân chính, bây giờ sắp chết, lại càng không biết học từ đâu. Cho nên tuy nàng có pháp lực, nhưng yếu ớt đến thảm thương.

Đồng tử khinh thường nhìn nàng, cắn cắn môi nói: “Ngươi dùng kiếm rạch một nhát lên ngón tay ta.”

“Hả? Làm, làm, làm gì cơ?” Ông trời có thể làm chứng, Diệp Hảo Khán nàng mặc dù là một nữ vu, nhưng bình sinh ngay cả con kiến cũng chưa từng dẫm chết, chứ nói chi đến việc sát nhân kiến huyết.

“Nhiều lời, làm theo lời ta nói là được rồi!”

Diệp Hảo Khán một tiếng, ngoan ngoãn làm theo lời hắn, máu tong tong chảy xuống, nàng không nhịn được run lên cầm cập, mắt cũng bắt đầu nhòa theo. Trong tai nghe thấy lời đồng tử nói: “Tìm trâm gài tóc, ngân châm các loại thấm vào máu của ta rồi bắn đi.”

Diệp Hảo Khán sờ soạng trên người hồi lâu, cúi đầu đáng thương nói: “Chuyện đó… Lá cây được không?” Trên người nàng vừa không có trâm gài tóc vừa không có ngân châm, chỉ có lá cây là khá nhiều.

Đồng tử cau mày, cuối cùng không kiên nhẫn nói: “Có thể, nhanh lên đi!”

Diệp Hảo Khán dùng lá cây nhúng vào máu của hắn, lại là một trận hoa mắt chóng mặt, cắn răng ném ra, chỉ thấy lá cây ầm ầm nổ tung trên không trung, trong lúc nhất thời cả thế giới đều biến thành sắc đỏ, những con dơi kia ngửi thấy mùi máu bắt đầu giết hại lẫn nhau, xác chết ào ào rơi xuống, chẳng bao lâu đã tiêu vong gần hết.

Diệp Hảo Khán trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng này, kết giới bằng lá phong tan biến, mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi, nàng vội vàng bế đồng tử phóng đi, chạy đến bên một dòng suối nhỏ, thở hổn hển đặt hắn ngồi trên một tảng đá, lau mồ hôi nói: “Cậu… Thật là lợi hại…”

“Vốn không cần ngươi xen vào việc của người khác.” Đồng tử hừ lạnh.

Diệp Hảo Khán cười cười xấu hổ.

Đồng tử chăm chú nhìn nàng mấy lần, thò tay vào ngực, cạch một tiếng ném một nén vàng đến bên chân nàng. Diệp Hảo Khán nhặt nén vàng ấy lên, vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu.

“Ta không thích nợ người khác thứ gì, loài người các ngươi thích thứ này nhất phải không? Thưởng cho ngươi.”

Diệp Hảo Khán nâng nén vàng ấy lên, híp mắt cười: “Thành thật mà nói, vừa rồi lúc cứu cậu tôi cũng không nghĩ nhiều đến vậy, có điều, cậu đã cho tôi, vậy tôi liền nhận lấy!”

Đồng tử lộ ra biểu cảm “Ta thừa biết ngươi sẽ lấy”, ánh mắt càng thêm khinh thường.

“Mối nguy đã qua, tôi phải đi rồi, cảm ơn cậu nhé, tạm biệt.” Diệp Hảo Khán nói xong vẫy tay bỏ đi. Ai ngờ đi chưa được mấy bước, thiếu niên lại kêu lên: “Này!”

“Tôi là Diệp Hảo Khán, Diệp là lá cây, còn Hảo Khán là rất xinh đẹp.” Nàng ngoảnh đầu lại, nụ cười rực rỡ như hoa.

Đồng tử nói thầm: “Xinh đẹp cái gì chứ… Này, ngươi rất thích tiền đúng không?”

Diệp Hảo Khán mở lớn đôi mắt to trong trẻo, một lúc lâu, gật đầu nói: “Ừ! Bởi vì tiền có thể mua rất nhiều đồ ngon thứ tốt!” Không phải dãi gió dầm sương, không phải dối trá gạt người, tiền đúng là thứ tốt đẹp!

Đồng tử lại lấy ra một nén vàng lớn hơn ném đến bên chân nàng, “Cái này cho ngươi, nhưng có một điều kiện.”

“Điều kiện gì?”

“Từ nơi này đi về hướng Đông, ngoài hai trăm dặm có một nơi gọi là thôn Quả Tử, ngươi đi cùng ta.”

Diệp Hảo Khán khó hiểu: “Bản lĩnh của cậu lớn như vậy, tôi đi theo cậu cũng giúp không giúp được việc gì đâu, chưa biết chừng còn có thể liên lụy đến cậu.” Lời nàng nói chính là sự thực, nhưng thiếu niên chỉ lạnh lùng liếc nàng một cái, trầm giọng nói: “Lẽ nào ngươi không nhìn ra hai chân ta đã tàn phế, căn bản không thể đi bộ sao?”

“Hả?” Diệp Hảo Khán đi qua tỉ mỉ nhìn chân hắn, chọi chọi, không có chút phản ứng nào, nỗi thương xót bỗng nhiên trỗi dậy trong lòng: đứa trẻ này đáng thương quá mà…

“Thế nào? Có chịu không? Nếu ngươi không đồng ý ta sẽ tìm đi người khác…” Đồng tử còn đang sốt ruột, Diệp Hảo Khán đã nở ra nụ cười ngọt ngào nói: “Được rồi được rồi, tôi bế cậu đi!”

Đồng tử hừ một tiếng nói: “Ta không cần ngươi bế. Xe lăn của ta vừa nãy bị cành cây của Yêu Tinh Thụ đánh nát rồi, lên đến thị trấn lớn đằng trước ngươi hãy tìm người làm cho ta một chiếc.”

Diệp Hảo Khán khúc khích cười.

Đồng tử thầm nghĩ trong lòng: con người này đúng là quái thai, rõ ràng bản thân không có bản lĩnh gì, lại không nao núng ra tay cứu người, hơn nữa bị hắn quở trách răn dạy như vậy, vẫn cứ cười hì hì, một chút khó chịu cũng không có… Quái thai! Ngớ ngẩn! Ngu ngốc!

Diệp Hảo Khán đột nhiên quay đầu hỏi hắn: “Đúng rồi, cậu tên là gì?”

“Ngươi có thể gọi ta là Hận Đồng Tử.”

“Hận Đồng Tử? Cái tên thật kỳ lạ…” Diệp Hảo Khán lại hỏi, “Coi bộ cậu không phải là con người thì phải? Cậu đi thôn Quả Tử làm gì?”

“Tìm rồng.”

“Tìm rồng?” Mắt Diệp Hảo Khán lập tức sáng lên, kinh hỉ nói, “Thôn Quả Tử kia có rồng sao?”

Hận Đồng Tử nhướng mày: “Sao? Ngươi cũng muốn tìm rồng?”

“Ừ ừ đúng vậy! Nhưng không ngờ là thực sự có ngày tìm được nó đấy!”

“Ngươi tìm rồng làm gì?”

Diệp Hảo Khán vô cùng khẩn thiết cũng vô cùng nghiêm túc đáp: “Tôi muốn hỏi nó một câu hỏi.”

Hận Đồng Tử “ồ” một tiếng, cũng không hỏi nàng rốt cuộc là câu hỏi gì, chỉ thản nhiên nói: “Trước khi ta giết chết nó, ta sẽ cho ngươi một cơ hội hỏi chuyện.”

“Hả? Giết nó? Vì sao phải giết nó?” Diệp Hảo Khán mở to hai mắt, nhưng Hận Đồng Tử không trả lời nữa.

Diệp Hảo Khán, một mình phiêu bạt giang hồ, là tiểu nữ vu lòng không chí lớn, sống được chăng hay chớ; Hận Đồng Tử, yêu quái thần bí quỷ dị thâm sâu khó dò.

Vì một nguyên nhân nào đó, hai người bọn họ bầu bạn cùng nhau lên đường tìm rồng.

***

  i

Thôn Quả Tử, cây cối bao quanh ba phía, ruộng nước trong như gương, phong cảnh vốn cực kỳ tươi đẹp, thế mà, khi Diệp Hảo Khán đẩy Hận Đồng Tử đến nơi, lại nhìn thấy khắp chốn hoang tàn.

Trong gió truyền đến mùi gỗ cháy khét lẹt, khói đặc cuồn cuộn, Diệp Hảo Khán còn đang nhìn đông ngó tây, Hận Đồng Tử đã biến sắc nói: “Mau đi đến phía sau ngôi nhà kia!”

Diệp Hảo Khán rút lá phong trên khuyên tai xuống, lá cây trải ra trên không trung, giống như tấm thảm bay nâng nàng và Đồng Tử lên bay về phía trước.

Khói đặc bốn phía dần dần tiêu tán, một thanh âm cất tiếng cười to nói: “Ồ, có người tới? Đáng tiếc, các ngươi tới muộn rồi!”

Chỉ thấy trên khoảng đất trống sau nhà, một con rồng đã bị chặt ngang thắt lưng đứt thành hai khúc, máu đào chảy đầy mặt đất, mà một thiếu niên đang dương dương tự đắc dẫm lên đầu rồng, nhìn bọn họ nói: “Nói cho các ngươi biết, cặp sừng rồng này đã thuộc về ta!”

Diệp Hảo Khán còn chưa trả lời, một đạo hồng ảnh đã nhanh như gió từ xa xa chạy tới, tới gần rồi dừng lại, thì ra là một cô nương xinh đẹp mắt ngọc mày ngài. Nàng ngơ ngác nhìn con rồng đã chết kia, cả người đều như ngây dại.  Phía sau nàng, một con ếch thở hổn hển nhảy tới, trên bảng viết: “Cuối cùng cũng đến nơi, chủ nhân, tôi mệt chết rồi!”

Người này khỏi phải nói, chính là Đường đại tiểu thư Đường Mị Mị.

Chỉ thấy mặt nàng suy sụp, miệng méo xệch, nhào về phía trước ôm lấy đầu rồng khóc ròng nói: “Rồng bé nhỏ đáng thương của ta ơi, tại sao lại có người làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy với ngươi? Chẳng những giết chết ngươi, còn đem cặp sừng xinh đẹp của ngươi chém rớt chứ…”

Ếch giơ bảng lên: “Chủ nhân, nén bi thương, nén bi thương!”

Đường Mị Mị đột nhiên ngẩng đầu, căm tức nhìn thiếu niên đứng trên đầu rồng nói: “Ngươi xuống đây cho ta!”

Thiếu niên ngẩng đầu: “Không xuống thì làm sao?”

Đường Mị Mị không nhiều lời nữa, lật tay phi ra một tấm bùa, bùa chú xoay một vòng trên không trung, tỏa ra kim quang vô cùng lóa mắt, thiếu niên lấy làm kinh hãi, vội vàng nhảy lên né tránh. Đường Mị Mị vẫn không ngừng lại, bùa chú lại soàn sọat tung ra, lần này đổi thành ánh sáng màu đỏ rực, thiếu niên lại xoay tròn một cái tránh thoát rất dễ dàng. Trên tay Đường Mị Mị không ngừng nghỉ, lam quang, hồng quang, hoàng quang từng tấm bay ra, nhưng đều bị thiếu niên tránh được. Thiếu niên cười ha ha nói: “Kém cỏi thế này, cũng muốn đánh bại ta?”

Vừa dứt lời, những tấm bùa dư thế chưa dứt trên không chợt liên hợp lại thành hình ngôi sao năm cánh, vây thiếu niên vào giữa, Đường Mị Mị đặt chiếc vòng trước ngực, thì thầm: “Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, nghe ta truyền lệnh, niêm phong!”

Ánh sáng ngũ sắc đồng thời đánh về phía thiếu niên, thiếu niên bất ngờ, bị đánh trúng, chỉ nghe đoàng đoàng một tiếng, bốn phía bụi đất tung bay.

Đường Mị Mị cười khẩy nói: “Dám xem thường bổn cô nương, đây chính là kết cục của ngươi!” Ếch cũng ở một bên trợ uy: “Đúng vậy đúng vậy! Chủ nhân nhà ta lợi hại nhất, chủ nhân nhà ta vĩ đại nhất!”

Thiếu niên bị nổ biến thành than đen lảo đà lảo đảo đứng lên, phẫn nộ nói: “Ta vốn không muốn động thủ với nữ nhân, ngươi đã khinh người quá đáng như vậy, cũng đừng có trách ta!” Dứt lời loảng xoảng một tiếng, một thanh trường kiếm được rút ra từ trên lưng, rung lên bần bật trước gió.

Mắt thấy một trận chiến ác liệt sắp bắt đầu thì Hận Đồng Tử bỗng nhiên nói: “Đi thôi.”

Diệp Hảo Khán ngơ ngác: “Ặc, tại sao chứ, rồng vẫn còn ở đây mà?”

“Đây không phải là rồng, chúng ta đến uổng công rồi.”

Hai người đang giương cung bạt kiếm nghe thấy vậy, đồng thời quay đầu qua, kinh hãi nói: “Ngươi nói cái gì?”

Hận Đồng Tử hừ lạnh một tiếng: “Mắt các ngươi mù rồi sao? Ngay cả rồng với giao long cũng không phân biệt rõ được.”

Đường Mị Mị vội vàng đi qua nâng đầu rồng lên xem xét kỹ càng, cuối cùng giậm chân nói: “Tức chết ta mất, đúng là giao long thật, lại nhầm rồi!”

Vẻ mặt thiếu niên cũng ngỡ ngàng, gãi gãi đầu nói: “Ừm… Rồng với giao long có gì khác nhau sao? Ta thấy cũng gần giống nhau mà, a ha ha ha ha.”

“Rồng với giao long, cũng giống như Tây Thi với Đông Thi của loài người các ngươi, ngươi nói xem có gì khác nhau?” Hận Đồng Tử quay đầu nói với Diệp Hảo Khán, “Giả dối hư ảo, một màn kịch khôi hài, lãng phí thời giờ của ta. Chúng ta đi!”

Diệp Hảo Khán đáp lại một tiếng, vừa định làm phép để lá cây bay lên, trong gió truyền đến một luồng hương thơm vô cùng vô cùng dễ chịu, bầu trời thoáng cái trở nên xanh trong, một cỗ hương xa thong thả hiện dần ra trong áng mây lành lúc ẩn lúc hiện.

Mọi người không nhịn được ngẩng đầu ngóng trông, Đường Mị Mị lại kinh ngạc kêu lên: “Trời ơi, nai ngũ sắc, đáng yêu quá!”

Bản thân chiếc xe kia đã cực kỳ hoa lệ, tỏa sáng lộng lẫy như ánh trăng, mà kéo xe lại là một con nai ngũ sắc cao lớn, một lão già chán ngắt đang ngồi trên lưng nai. Xe nai kéo nhìn như đi rất thong dong, nhưng trong nháy mắt đã tới trước mặt, chậm rãi dừng lại.

Lão già nhảy xuống lưng nai, tiến lên sờ sờ vào tàn thi của giao long, nhíu mày nói: “Thiếu gia, cậu xem.”

Một sợi ngân tiên từ trong xe bay ra, đâm phập vào trán giao long, khi rút lại, có một mảnh vỡ màu xanh biếc rơi ra ngoài, cùng với roi bạc bay về trong xe. Con giao long kia sau khi mất đi mảnh vỡ, trong nháy mắt đã hóa thành bột phấn.

Thiếu niên cùng Diệp Hảo Khán đều trố mắt đứng nhìn, chỉ có Đường Mị Mị hưng phấn nhảy cẫng lên hét lớn: “Ta biết ngươi là ai rồi! Ngươi là Chu Dạ Ẩn, đúng không đúng không?”

Lão già ho khan một tiếng, trừng mắt nhìn nàng nói: “Ngươi là ai? Lại dám gọi thẳng tên thiếu gia nhà ta!”

Diệp Hảo Khán tò mò hạ giọng hỏi: “Chu Dạ Ẩn là ai?”

Hận Đồng Tử không nói một lời nhìn đăm đăm vào xe kéo, đồng tử màu tím lại trở nên nóng rực.

Người bên trong xe nhàn nhạt nói: “Do Bối, có thể đi rồi.”

“Dạ!” Do Bối chống quải trượng, chẳng mấy chốc sẽ đi thì Hận Đồng Tử đột nhiên cất cao giọng nói: “Khoan đã! Dạ Ẩn đại nhân.”

Do Bối quay đầu, liếc mắt nhìn nói: “Ngươi có chuyện gì?”

“Ta biết Dạ Ẩn đại nhân thân là con cháu của Chu Bình Mạn, một thân kỹ năng giết rồng trong thiên hạ không người nào có thể vượt qua ngươi.”

“Đó là điều đương nhiên, trên đời này ai có thể sánh với thiếu gia nhà chúng ta?” Do Bối kiêu hãnh ngẩng đầu.

“Ta cũng biết Dạ Ẩn đại nhân vẫn đang tìm kiếm Ẩn Long giác. Mặc dù không biết tại sao ngươi muốn tìm thứ ấy, nhưng mà, ta biết tung tích của nó.”

Chu Dạ Ẩn cuối cùng cũng có phản ứng: “Ngươi biết?”

Hận Đồng Tử khẽ mỉm cười, “Đúng vậy, ta có thể nói cho ngươi, nhưng có một điều kiện.”

Diệp Hảo Khán nghiêng đầu qua nhìn hắn một cái, lại nhìn xe một cái, thầm nghĩ: Đứa trẻ này đúng là thích cò kè mặc cả, việc gì cũng đưa ra điều kiện làm như một cuộc mua bán.

Hận Đồng Tử tiếp tục nói: “Ta muốn nhờ ngươi giúp ta một tay, cùng nhau đi tìm rồng. Đương nhiên, nếu ngươi thấy phiền phức, sẵn lòng truyền dạy Trảm Long quyết cho ta, ta cũng hết sức vui lòng.”

Trong xe là một hồi im lặng, tiếp đó là một tiếng cười khẽ, vút qua như phi điểu kinh hồng, ngân tiên lại bay ra, nhanh đến mức ngay cả cơ hội trốn tránh cũng không hề có, quấn ngay lên cổ Hận Đồng Tử, kéo lên hắn như kéo một con gà con, treo ở giữa không trung.

“Ngươi đã biết đến Trảm Long quyết, càng phải rõ là ta chưa bao giờ chấp nhận bất cứ điều kiện gì, cũng không cần đến sự giúp đỡ của kẻ khác.” Chu Dạ Ẩn nói xong những lời không có chút tình cảm nào đó, chém hờ một nhát, Hận Đồng Tử nặng nề rơi xuống mặt đất, sau đó ngân quang tỏa ra, roi thu về.

Diệp Hảo Khán vội vàng tiến lên ôm lấy hắn, lo lắng nói: “Hận Hận đại nhân Hận Hận đại nhân, cậu thế nào rồi? Không sao chứ?” Chỉ thấy sắc mặt Hận Đồng Tử nhợt nhạt, hé miệng ra, “Ọe” một tiếng phun ra một ngụm máu lớn.

Do Bối ở đằng kia còn họa vô đơn chí cười khẩy nói: “Rõ là tức cười, loại tiểu yêu như ngươi mà cũng xứng nói chuyện giao dịch với thiếu gia nhà chúng ta? Oắt con không biết tự lượng sức mình!”

Diệp Hảo Khán đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào xe lạnh lùng nói: “Quá, quá đáng lắm rồi! Cho dù hắn là yêu quái, cho dù khi nãy hắn ăn nói không phải phép mạo phạm đến ngươi, hắn chỉ là một đứa bé, hơn nữa thân thể còn tàn tật, ngươi ra tay với một đứa bé như vậy, đâu có là anh hùng hảo hán gì?”

Đường Mị Mị và thiếu niên giết giao long kia đồng thời nhỏ mồ hôi lạnh, thầm nghĩ hỏng bét rồi, thiếu nữ này xui xẻo đến nơi rồi. Về Chu Dạ Ẩn, thế gian lưu truyền rất nhiều truyền thuyết, truyền thuyết mỹ mạo của hắn đương thời có một không hai, truyền thuyết pháp lực của hắn vô địch thiên hạ, nhưng được loan truyền nhiều hơn cả, vẫn là cái tính xấu cực kỳ kiêu ngạo lạnh lùng của hắn. Hận Đồng Tử chẳng qua định dùng Ẩn Long giác lôi kéo hắn, đã bị Quang Âm tiên của hắn đánh cho trọng thương, thiếu nữ này còn không ngoan ngoãn biết điều, lại dám ngang nhiên chỉ trích hắn, rõ là…

Ai ngờ ngoài dự đoán, Chu Dạ Ẩn lại không hề nổi giận, nhưng cũng chẳng buồn để ý tới nàng, tùy ý nói: “Do Bối, ngươi còn đang bần thần cái gì?”

Do Bối định thần lại sau phen kinh ngạc, vỗ vỗ gạc nai ngũ sắc nói: “Phi Loan, đi thôi.” Đúng lúc này, mây lành nơi chân trời bỗng nhiên hóa thành mây đen, hơn nữa càng tụ càng nhiều, càng tụ càng dày đặc, một tia sét đoàng đoàng đánh xuống, đánh đúng vào bên chân lão, vạt áo bào bắt lửa, trong nháy mắt cháy bùng lên.

“Á á á!” Do Bối luống cuống tay chân nhảy lên dập tắt lửa, khi ngẩng đầu lên lần nữa, gương mặt đã đầy vẻ kinh hoảng, “Ma, ma, ma ma…”

“Sao thế? Do Bối, mới vài năm không gặp, ngay cả tên của ta ngươi cũng không nhớ nổi nữa sao?” Một thanh âm trong sự ưu nhã rỉ ra đôi chút vẻ khát máu chậm rãi truyền đến, mơ hồ có thể thấy một con kim long như ẩn như hiện trong tầng mây.

Thiếu niên không khỏi cảm thấy kinh ngạc, nói: “Ơ? Rồng! Là rồng thật sao?”

Do Bối nhún người một cái nhảy lên lưng nai, quát lên: “Đi!”

Nai vừa mới nhấc chân, lại một tia sét bổ xuống, vừa vặn đánh trúng thùng xe, giữa những mảnh vỡ văng ra tứ tán, một người từ trong xe bay ra, giống như sao băng vạch ra một vòng cung màu trắng thật dài, sau đó đáp xuống nóc nhà.

Con mắt của Đường Mị Mị lập tức biến thành hình trái tim, kinh ngạc nói: “Trời ơi, quả đúng là hắn! Không ngờ còn anh tuấn hơn cả trong truyền thuyết…”

Nam tử trên nóc nhà khoanh tay mà đứng, áo trắng như tuyết, ở thắt lưng có buộc hai sợi đai màu lam, nhẹ nhàng lay động trước gió, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể theo gió bay đi. Trong đôi mắt màu hổ phách không tìm thấy chút cảm xúc nào, nhưng trên ấn đường lại có một vết sẹo màu đỏ hình tia chớp, như là một chấm son điểm trên gương mặt mỹ nhân, nhất thời có vô hạn phong tình.

Lạnh lùng dửng dưng và xinh đẹp rực rỡ – một người làm sao có thể đồng thời sở hữu hai loại khí chất hoàn toàn trái ngược này?

Diệp Hảo Khán cũng nhìn đến quên cả thở, đây mới thực sự là người đẹp nè! Tên của nàng đúng ra phải đưa cho hắn mới phải.

Do Bối vội kêu lên: “Thiếu gia, cậu không sao chứ?”

Chu Dạ Ẩn dường như không bất ngờ chút nào với những chuyện xảy ra, ngẩng đầu nói: “Ma Lâm.”

Kim long đã hóa thành một nam tử tuấn tú thân mặc kim bào đầu đội mão ngọc, nửa nằm nửa ngồi trên tầng mây, mỉm cười đáp: “Cuối cùng Dạ Ẩn đại nhân cũng chịu lộ diện, ta còn tưởng là ngươi sẽ trốn ở Phong Lăng thành cả đời cơ đấy.”

“Trốn ngươi?” Chu Dạ Ẩn hơi ngước mắt lên, “Ngươi xứng đáng sao?”

“Xứng hay không xứng, chẳng phải thử xem sẽ biết?” Ma Lâm nói xong phóng ra mấy tia sét xanh, tia sau nhanh hơn tia trước, tia sau so với tia trước sắc bén mạnh mẽ hơn, “Hai năm trước ngươi chém đứt một cánh tay của ta, bây giờ ta muốn ngươi trả lại gấp đôi!”

Chu Dạ Ẩn đứng nguyên tại chỗ hơi nhấc tay phải lên, trường tiên màu bạc như mặt nước chứa chan, dập dềnh theo đầu ngón tay, tao nhã linh hoạt một cách lạ lùng, sét xanh chạm phải liền vỡ tan.

Trong giây lát gió giục mây vần, cát bụi bay mù mịt.

Đường Mị Mị thấy vậy mà hưng phấn không thôi, tán thưởng nói: “Trùng bả nhất tôn tầm cựu kính, sở tích quang âm khứ tự phi. Chẳng trách roi của hắn có tên là ‘Quang Âm’, chỉ có roi như vậy mới xứng đôi với tên như thế, cũng chỉ có tên như thế, mới xứng với một người như vậy ha…”

Thiếu niên sờ sờ mũi nói: “Xứng hay không xứng ta không biết, nhưng ta lại rất rõ một chuyện — bọn hắn còn đánh tiếp như vậy, sẽ biến mười dặm quanh đây thành hoang tàn.”

Diệp Hảo Khán lấy làm kinh hãi, quay đầu nhìn xung quanh, quả nhiên nơi sấm sét đi qua, toàn bộ cây cối nhà cửa bị thiêu rụi hết. Chuyện may mắn duy nhất là không nhìn thấy thôn dân, có lẽ trong lúc thiếu niên kia giết giao long họ đã chạy trốn trước rồi. Nhưng cứ tiếp tục thế này, nhà cửa vườn tược của họ chẳng phải sẽ bị phá hủy toàn bộ sao?

Vừa nghĩ đến đây, nàng vội vàng ôm Hận Đồng Tử lao tới trước mặt Đường Mị Mị và thiếu niên nói: “Thật ngại quá, các người có thể giúp ta được không?”

“Giúp ngươi việc gì?” Thiếu niên nhướng mày hỏi.

“Chúng ta cùng liên thủ thiết lập một kết giới cho nơi này đi.”

“Ngươi muốn giúp những thôn dân đó giữ gìn nhà cửa?” Thiếu niên chăm chú nhìn nàng bằng vẻ mặt kỳ quái, cuối cùng uể oải cười, xòe tay ra nói, “Làm như vậy có lợi gì cho ta? Chuyện không có lợi ta cũng đành mặc kệ.”

Đường Mị Mị lừ mắt nhìn hắn một cái, vỗ vỗ vai Diệp Hảo Khán nói: “Không phải nhờ vả loại người này, để ta giúp ngươi!”

Diệp Hảo Khán vội cảm ơn, tay cầm lá phong niệm một câu thần chú, sau đó hướng vào không trung ném đi, lá phong căng ra thành kết giới, che chở cho thôn xóm. Đồng thời Đường Mị Mị cũng tạo ra hai tầng pháp thuật ở phía trên, ai ngờ bị cây roi nhanh như gió của Chu Dạ Ẩn nhẹ nhàng lướt qua, liền ngay lập tức sập mất một nửa.

“Thực sự vẫn không được à…” Diệp Hảo Khán cắn môi, đi đến trước mặt thiếu niên nói, “Phải có lợi ích gì ngươi mới bằng lòng giúp ta? Chút vàng này có đủ không?” Nàng lấy toàn bộ số vàng lúc trước Hận Đồng Tử cho nàng ra, nâng đến trước mặt thiếu niên.

Trên gương mặt thờ ơ của thiếu niên rốt cuộc lộ ra vẻ sửng sốt, hắn chần chừ trong chốc lát, nhận lấy vàng cười nói: “Vậy cảm tạ.” Nói xong hoành kiếm trước ngực niệm thần chú, trường kiếm tỏa ra một vùng bạch quang, cùng với kết giới chầm chậm chồng lên nhau.

Lúc này Hận Đồng Tử mở mắt ra, đột nhiên nói: “Này.”

Diệp Hảo Khán nghe thấy tiếng gọi cúi đầu xuống, cười nhe răng về phía hắn nói: “Ngươi thấy khá hơn chút nào không?”

“Trong cái bọc bên trái ta có một cái túi gấm, ngươi lấy ra đây. Bên trong có mười hai viên trân châu, ngươi xếp đặt lên mặt đất theo phương vị của mười hai canh giờ Tý Sửu Dần Mão, kết giới này, sẽ không thể phá.” Hận Đồng Tử mới nói mấy câu đó, đã dừng lại thở hồng hộc, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nhất định là bị thương rất nặng.

Ánh mắt Diệp Hảo Khán trở nên sáng lấp lánh, hôn lên trán hắn một cái thật kêu nói: “Ta biết ngay ngươi là người tốt mà! Cảm ơn!” Vội vàng y lời làm theo, trong lúc nàng xếp đặt trân châu, trận đánh ở bên ngoài đã bất ngờ phân rõ thắng bại.

Một chiếc móng rồng thật lớn rơi xuống đất đánh rầm một cái, chấn động đến nỗi toàn bộ mặt đất đều rung lên, Chu Dạ Ẩn xoay người bay lên lưng nai, thản nhiên nói: “Còn muốn so nữa không?”

Ma Lâm nghiến răng khẽ rên rỉ, mây đen cuồn cuộn như nước sôi trào, hạt mưa rơi xuống lại toàn là màu xanh biếc!

Chu Dạ Ẩn nói: “Ta đã đáp ứng lão Long Vương tha cho ngươi ba lần, đây là lần thứ hai. Ngươi đi đi.”

Ma Lâm phẫn nộ nói: “Ta không cần ngươi hạ thủ lưu tình!” Dứt lời đuôi rồng quét mạnh tới, thân hình Chu Dạ Ẩn lóe lên, vô cùng tao nhã linh hoạt tránh đi. Nhưng đuôi rồng này thế tới không ngừng, quật cái huỵch lên người Diệp Hảo Khán đang bày trận, Diệp Hảo Khán đau đớn, trân châu trong tay từng viên từng viên rơi xuống qua kẽ tay.

Biến cố này nằm ngoài dự liệu của mọi người, Đường Mị Mị hét lên kinh hãi, Hận Đồng Tử càng run lên bần bật, thiếu niên tung người bay lên định đi giải cứu, nhưng người ở giữa không trung lại bị gió mạnh đè xuống, đành phải lui về chỗ cũ.

Ma Lâm cười gằn nói: “Loài người vướng chân vướng tay, đi chết đi!” Vào lúc tưởng như Diệp Hảo Khán sẽ bỏ mạng ngay tại chỗ, một đạo bạch quang xẹt qua, đuôi rồng buông ra, Diệp Hảo Khán rơi thẳng xuống dưới, đạo bạch quang kia quay lại rất nhanh giữa không trung, đón lấy nàng trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc.

Diệp Hảo Khán còn chưa kịp phản ứng, hai chân đã chạm vào mặt đất rắn chắc, Đường Mị Mị chạy tới đưa tay đỡ lấy nàng nói: “Không sao chứ?”

Ma Lâm âm trầm nói: “Ồ, không ngờ Dạ Ẩn đại nhân nổi danh vì luôn hờ hững với những việc không liên quan đến mình vậy mà cũng biết cứu người…”

Chu Dạ Ẩn thu tay phải về, Quang Âm biến mất giữa ngón tay hắn: “Ta chỉ là không thích mùi máu người.”

“Vậy tốt nhất ngươi phải vĩnh viễn dẫn tiểu nha đầu này theo, bởi vì với sát niệm của ta, trừ phi người này chết, bằng không vĩnh viễn không buông tha!”

Chu Dạ Ẩn đưa mắt nhìn Diệp Hảo Khán còn đang hoảng hốt, “Chỉ cần ngươi không động thủ trước mặt ta, thì tất cả sẽ không liên quan đến ta. Nói đến đây thôi, tự thu xếp cho ổn thỏa. Do Bối, đi thôi.”

“Dạ!” Do Bối vỗ gạc nai, nai ngũ sắc bay vọt lên không trung.

Ma Lâm nhảy vọt lên một cái, vội vàng bay lên phía trước hắn, vừa bay vừa hét lớn: “Chu Dạ Ẩn, ngươi đừng tưởng bỏ qua cho ta như thế này là chứng tỏ bản thân có nhiều độ lượng, ta không tiếp nhận tình cảm này của ngươi! Ngươi có gì đặc biệt hơn người? Ngươi chẳng qua là một kẻ đáng thương vĩnh viễn không biết mình là ai thôi! Ẩn Long giác đã vỡ, cho dù ngươi có thu gom đầy đủ các mảnh vỡ chắp vá lại cũng không giải quyết được vấn đề gì đâu! A ha ha ha, ngươi bây giờ chỉ là một kẻ đáng thương, loài người đáng thương…”

Do Bối lập tức căng thẳng, ngẩng đầu chăm chú nhìn thiếu gia của mình, ai ngờ trên mặt hắn vẫn không có chút biểu cảm nào, đối với lời của Ma Lâm phảng phất như không nghe thấy.

Mây lành rời xa, nai ngũ sắc mang theo Chu Dạ Ẩn và Do Bối biến mất trong mắt mọi người.

Cuối cùng trời đất cũng yên lặng.

***

Chu Dạ Ẩn đi rồi, dây thần kinh căng thẳng của những người liên can cuối cùng mới được thả lỏng.

Thiếu niên vỗ vỗ tay nói: “Được rồi, vở tuồng kết thúc, khổ cực để rồi công toi quay về. Mọi người cũng đường ai nấy đi thôi.” Hắn không mở miệng còn đỡ, lúc này vừa mở miệng, Đường Mị Mị lập tức trừng mắt nhìn hắn nói: “Ngươi còn nói mà không biết ngượng? Cho dù không phải là rồng thật, chỉ là con giao long mà thôi, ngươi cũng không nên xuống tay giết nó dã man như vậy chứ!”

Thiếu niên chuyển động đồng tử, khinh thường nói: “Tìm rồng, đương nhiên có mưu đồ với rồng, thứ ta muốn chẳng qua là cặp sừng, xin hỏi vị nữ hiệp này, còn ngươi là vì cái gì mà chạy tới đây đỏ mắt chờ mong như vậy?”

Đường Mị Mị nhất thời đỏ mặt lên, ấp úng nói: “Cái đó, ta đương nhiên là có việc cần làm rồi… Vả lại, ta cũng không muốn tính mạng của nó!”

“Ngươi muốn bắt sống nó?” Thiếu niên tiếp tục cười khẩy, “Ngươi cho rằng dựa vào bản lĩnh của ngươi, bắt sống nó có được mấy phần thắng?”

Đường Mị Mị tức giận, “Ta có được mấy phần thắng mắc mớ gì tới ngươi? Quay về chủ đề chính đi, tên kia ngươi rốt cuộc là ai?”

“Ta là Khúc Linh.” Thiếu niên ôm kiếm trước ngực, trả lời cực kỳ kiêu ngạo.

Đường Mị Mị giật mình, “Ngươi chính là thợ săn tiền thưởng xếp hạng bậc nhất giang hồ?”

“Không thể giả được.”

“Vậy lần này ngươi đến giết rồng lấy sừng, cũng là được người ta nhờ vả?”

“Đúng vậy, nữ nhi bảo bối của Quan lão gia giàu có nhất Tây Quốc mắc phải chứng bệnh kỳ quái, đại phu nói cần có sừng rồng làm thuốc dẫn mới có thể chữa khỏi. Vì thế Quan lão gia liền nhờ ta đi tìm sừng rồng, không ngờ khó khắn lắm mới tìm được đến đây, lại gặp phải con rồng giả!” Khúc Linh căm hờn nói.

“Nhưng cũng có rồng thật mà.” Diệp Hảo Khán vẫn lẳng lặng nghe họ ‘đấu võ miệng’ nói chen vào, “Con rồng bị Dạ Ẩn đại nhân gì đó đánh đuổi, không phải là rồng thật sao?”

Đường Mị Mị và Khúc Linh cùng rùng mình một cái — sau khi được chứng kiến trận chiến long trời lở đất bão táp mây giăng vừa nãy, còn ai dám nhòm ngó đến con kim long kia? Ma Lâm chính là Đại Vương Tử của Long tộc, e là cũng chỉ có Chu Dạ Ẩn, mới có thể dễ dàng đánh nó trọng thương như vậy, đổi lại là bọn họ, chọc tức nó chắc chắn là đâm đầu vào chỗ chết.

Cho nên, rồng ấy mà, đúng là muốn tìm, nhưng mà, phải tìm con rồng bình thường một chút.

Đúng lúc này, ếch của Đường Mị Mị chẳng biết từ trong xó xỉnh nào nhảy ra, phe phẩy bảng: “Chủ nhân, tôi lại thám thính được một tin tức về rồng từ quạ đen tỷ tỷ kia!”

Đường Mị Mị liếc mắt coi thường, “Quạ đen tỷ tỷ của ngươi có đáng tin không đấy? Đừng có thêm một thông tin giả nữa.”

“Yên tâm, quạ đen tỷ tỷ nói lần này chắc chắn là thật! Trong đào nguyên tiên cảnh cách nơi này hơn ngàn dặm, có con rồng già ham ngủ như mạng, nghe nói một khi nó ngủ, sẽ rất khó tỉnh.”

“Đào nguyên tiên cảnh!” Đường Mị Mị và Khúc Linh liếc mắt nhìn nhau, con mắt đều nheo lại.

Khúc Linh xoa cằm trầm ngâm nói: “Nơi đó từ trước đến nay là cấm địa, nghe nói bên trong dạng yêu quái thiên kì bách quái nào cũng có, nguy hiểm vô cùng. Nhưng mà, nếu tin tức là chính xác, con rồng kia thực sự đang ngủ, muốn cắt sừng của nó sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”

Diệp Hảo Khán hai mắt sáng lên nói: “Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta mau đi thôi!”

“Chúng ta?” Đường Mị Mị và Khúc Linh trăm miệng một lời hỏi câu này.

Diệp Hảo Khán ra sức gật đầu, cười rất rạng rỡ: “Ừ! Chúng ta đều muốn tìm rồng, có phải không? Đi cùng nhau còn có bầu có bạn mà.”

Đường Mị Mị và Khúc Linh lại liếc nhìn nhau, trong đầu bắt đầu tính toán nhanh như chớp.

Đường Mị Mị nghĩ rằng: Đúng rồi, người đông sức mạnh! Vả lại nhìn cách xử sự vừa rồi, nữ hài tử kia có tấm lòng lương thiện lắm đó, đồng hành cùng nàng, nhất định sẽ rất vui.

Khúc Linh nghĩ rằng: Nữ hài này không được việc, nhưng tên đồng tử yêu quái mà nàng ôm kia tựa hồ lại có chút bản lĩnh, dù sao hắn cũng chỉ muốn cặp sừng rồng mà thôi, chỉ cần thứ đối phương cần không giống với hắn, đôi bên cùng có lợi, hợp tác là hoàn toàn sáng suốt.

Nghĩ thông suốt rồi, hai người lại nhất loạt gật đầu, nói: “Được!”

Bởi một tiếng “Được” này, bốn người, à không, ba người một yêu chưa kể một con ếch, lại một lần nữa bước lên con đường tìm rồng.

Vào nằm vùng ^ ^