Chương 6: Tuyệt đối không buông tay


Chuyển ngữ: Diệp Khinh Chu – Niên Tuế

Nguồn: diepkhinhchu.wordpress.com

Diệp Hảo Khán ngã ngồi trên đất, bưng mặt mình, toàn thân đều run rẩy không ngừng.

Không còn… Hận Đồng Tử, không còn nữa… Không thấy hắn nữa, hắn biến mất rồi…

Tại sao lại như vậy chứ? Mới một canh giờ trước, mới một canh giờ trước hắn còn ở bên giường nàng nói những lời đáng ghét khiến người ta bối rối kia, hắn còn lấy trộm lá phong của nàng, hướng về phía nàng le lưỡi rất tinh nghịch, dáng vẻ của hắn sống động tươi mới như vậy, còn chưa phai mờ chút nào trong tâm trí… Nhưng mà, giờ đây, hắn đã chết rồi! Hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này! Không còn tồn tại nữa!

Sao lại ra nông nỗi này? Bi kịch xảy đến quá đột ngột, bất quá chỉ trong giây lát, người mà bản thân quen thuộc nhất, yêu mến nhất, thành tâm đối đãi nhất trên cõi đời này đã không thấy tăm hơi!

Hận Đồng Tử ấy mà, đứa trẻ đó là yêu quái, cứu hắn là vô tình, hộ tống hắn lại là cố ý, trên đường cùng hội cùng thuyền tới đây, sớm đã trở thành người quan trọng nhất trong đời…

Bất ngờ.

Nàng đắm chìm trong tiếc thương và hổ thẹn thật sâu, khóc không thành tiếng.

Chu Dạ Ẩn đứng xa xa nhìn nàng khóc, những tiếng nghẹn ngào ấy giống như sợi tơ quấn lấy trái tim hắn, sau đó thít chặt, cảm giác đau đớn tê dại kéo tới từng đợt, lại không biết là nên than thở, hay nên vui mừng.

Đồng thời, rất nhiều tâm tư vốn mơ hồ không rõ cũng theo tiếng khóc đó từng bước trở nên rõ ràng, làm cho hắn nhận biết được hết sức rõ ràng, bản thân đối với Diệp Hảo Khán, rốt cuộc là thứ tình cảm gì.

Khi hắn còn là Chu Dạ Ẩn, nữ tử này đối với hắn mà nói vẫn không có ảnh hưởng quá lớn, mặc dù có mấy lần hạ thủ lưu tình với nàng, hơn nữa còn ra tay tương cứu, nhưng thay vì nói đây là bởi lòng yêu mến, chẳng bằng nói là duyên phận giữa hai người quá tốt đẹp.

Đúng vậy, hữu duyên.

Từ khi hắn trở thành thiếu chủ ở Tây quốc đến nay, hiếm khi cùng nữ tử bên ngoài giao thiệp, lần này là lần đầu tiên bước chân ra khỏi Phong Lăng thành, lại liên tiếp gặp gỡ nàng, sự an bài của thế sự, quả nhiên có chỗ lạ lùng đến khó tin.

Thế nhưng, ban nãy nhìn thấy nàng vì Hận Đồng Tử mà lo lắng đau lòng, lại thấy trong lòng có chút khó chịu. Chắc hẳn, sở dĩ lại thấy để tâm, là vì trong mắt người thiếu nữ kia, hắn đã thấy được một thứ khát khao nào đó, mà khát khao đó, lôi cuốn hắn từng bước tới gần.

Nếu cho thêm chút thời gian nữa, hẳn là sẽ nảy sinh chuyện gì đó chăng, nhưng mà, những nhân tố mập mờ, những tình cảm không rõ ràng ấy còn chưa kịp xảy ra, tất cả đã trở nên hoàn toàn khác biệt.

— Hắn là Chu Dạ Ẩn, đồng thời, hắn lại là Hận Đồng Tử.      

Ký ức đã chia lìa mười một năm lại quay về trong cơ thể lần nữa, hai loại tư duy của Chu Dạ Ẩn và Hận Đồng Tử lần lượt liên kết, dung hợp lại với nhau vô cùng hoàn mỹ, khiến cho hắn khi nhìn nữ tử trước mặt này, ánh mắt dịu dàng, trái tim như được vỗ về, yên bình mà ấm áp.

Mới vừa rồi hắn còn tưởng là sẽ không được gặp lại nàng, ngay lúc nãy, hắn tuyệt vọng và đau khổ đến vậy khi chia ly nàng, tưởng rằng bản thân chắc chắn tan thành tro bụi, không còn tồn tại nữa, ai ngờ sau tuyệt vọng lại là hồi sinh, tương lai và hạnh phúc đều mỹ mãn bày ra trước mắt, chỉ cần hắn —

Vươn tay ra.                                                                            

***

Một đôi giầy xuất hiện trong tầm mắt Diệp Hảo Khán. Giày trắng như tuyết, thêu hoa văn bằng chỉ bạc tinh xảo, chỉ một đôi giầy như vậy, khí tức cao quý đã phả vào mặt mà tới —

Chu Dạ Ẩn.

Nàng đờ đẫn ngẩng đầu lên, trong ánh lệ nhạt nhòa nhìn thấy hắn đưa tay phải về phía nàng, bàn tay kia dừng trước người ở khoảng cách không đến nửa thước, mơ hồ như một loại cám dỗ.

Một nỗi hận bất chợt dâng lên, nàng không mảy may suy nghĩ liền hất mạnh tay hắn ra, tự mình loạng choạng đứng lên.

Do Bối ở một bên thấy vậy cằm suýt rớt xuống đất. Thiếu gia biết chủ động đi giúp đỡ người khác đã là kỳ tích, vậy mà đối phương lại còn không cảm kích, dám thô lỗ khước từ lòng tốt của cậu ấy như vậy, tiểu nha đầu này quả là có chút khác người đó!

Chu Dạ Ẩn lẳng lặng chăm chú nhìn Diệp Hảo Khán, nét mặt kỳ lạ, có tìm tòi nghiên cứu, có thương cảm, lại có một chút vui vẻ.

Diệp Hảo Khán cắn môi dưới giọng căm hờn nói: “Bây giờ ngươi đã hài lòng chưa? Thế sự lại một lần nữa chứng minh ngươi là vô địch, ngươi hùng mạnh như vậy, muốn giết người liền giết người, muốn giết yêu liền giết yêu… Ngươi quả thực rất giỏi! Quả thực rất giỏi…”

Trên mặt Chu Dạ Ẩn lộ ra vẻ thương xót, Diệp Hảo Khán lại bị vẻ mặt này kích động, thanh âm càng thêm phẫn nộ kêu lên: “Ngươi có cái biểu cảm gì vậy? Tại sao ngươi phải nhìn ta như thế? Ngươi cho rằng ta quá đáng thương? Ta… Ta… Đúng vậy đó, ta rất đáng thương! Tận mắt chứng kiến Hận Đồng Tử chết trước mặt, nhưng không làm được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn, kẻ thù giết hắn thì đứng ở đây, nhưng ta lại không thể giúp hắn báo thù… Diệp Hảo Khán, mi thật đáng thương, mi vô dụng như vậy, mi quá vô dụng…” Nàng đấm lên mặt đất, căm ghét đến cực điểm sự bất lực của bản thân.

Thật sự muốn giết Chu Dạ Ẩn, giết chết hắn… Móng tay đã khao khát toạc ngón mà ra, rồi lại bị bấm mạnh vào lòng bàn tay, không được… Không thể được! Hiện tại nàng vẫn không phải là đối thủ của hắn, tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu (6), vẫn phải chờ đợi. Nàng nhất định phải chờ đợi, chờ đợi thời cơ tới…

Một bàn tay đưa đến nắm lấy tay nàng, như bị điện giật, toàn thân nàng run lên. Ngẩng đầu, đập vào tầm mắt vẫn là gương mặt cao quý lạnh lùng đến cực điểm, dường như không nhiễm bụi trần gian kia của Chu Dạ Ẩn, hờ hững nói: “Nói có lý một chút đi, là hắn khiêu khích ta trước.”

Diệp Hảo Khán ngẩn người, ngẫm lại tình hình thực tế quả đúng là như vậy, Chu Dạ Ẩn đã hai lần hạ thủ lưu tình với Hận Đồng Tử, nhưng Hận Đồng Tử vẫn không chịu bỏ cuộc, sau cùng bày ra Thập Nhị Liên Hoàn Trận hòng giết hắn, ai ngờ cuối cùng bản thân lại nổ tan xác trước. Đúng là hắn đuối lý… Nhưng mà! Đối với Diệp Hảo Khán cực kỳ bao che khuyết điểm mà nói, cái chết của Hận Đồng Tử đã giúp hắn vô tội, cho dù hắn có lỗi lầm gì, hiện giờ tất thảy đều trở thành tội lỗi của Chu Dạ Ẩn!

Không thể phản bác, nhưng không muốn nhìn thấy hắn nữa, Diệp Hảo Khán hất tay hắn ra lần thứ hai, quay người nhảy lên lá phong rồi cấp tốc rời đi, ánh mắt của Chu Dạ Ẩn thoáng qua chút lo lắng, đuổi theo nàng.

Để lại hai người Do Bối và Đường Mị Mị ở phía sau ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, tư duy hoàn toàn không theo kịp sự thay đổi. Không biết bao lâu sau, Đường Mị Mị bất chợt quay đầu nói: “Này, lão già, thiếu gia nhà lão làm sao vậy?”

“Ta cũng không biết nữa, sau khi hấp thu những tử quang kia cậu ấy dường như đã trở thành một người khác…” Do Bối nói được nửa chừng, giật mình nói, “Này, ngươi gọi ai là lão già?”

“Đương nhiên là gọi lão rồi, ở đây còn có lão già thứ hai sao?”

“Ta lớn hơn ngươi nhiều tuổi như vậy, ngươi dù sao cũng nên tôn xưng một tiếng tiền bối chứ? Các tiểu cô nương thời nay làm sao vậy? Không biết lễ phép chút nào cả, ai nấy đều không có chút giáo dục…”

“Đó cũng là vì mấy lão già các ngươi già mà không nên nết, một chút dáng vẻ bề trên cũng không có như thời trước!”

“Ngươi nói cái gì? Ngươi dám mắng ta? Ăn của ta một gậy!”

“Đánh thì đánh, dù sao ta cũng đang ôm đầy một bụng tức giận không có chỗ xả đây, xem bùa!”

Lúc này, Khúc Linh lần theo dấu vết hai người Diệp – Đường cũng cưỡi ngựa đuổi tới nơi, nhìn thấy cành tượng này, dở khóc dở cười nói: “A ha! Ta nói Đường Mị Mị, thì ra với ai ngươi cũng gây lộn được, thật là phục ngươi!” Hắn cũng chẳng khuyên can, ung dung ngồi trên lưng ngựa xem cuộc chiến.

Chỉ thấy hai người binh binh bốp bốp đánh nhau một lúc, ngang sức ngang tài khó phân cao thấp, ai nấy đều đang thở hồng hộc, muốn dừng lại nhưng ngại mất mặt không dám dừng tay trước đối phương, khi đó một miếng ngọc bội đột nhiên rơi từ trên người Đường Mị Mị xuống, Do Bối sau khi nhìn thấy mặt chợt biến sắc, dừng tay trước nhảy về phía sau hơn mấy trượng.

Đường Mị Mị dương dương tự đắc nói: “Thế nào? Đã sợ chưa? Nói cho ngươi biết, bổn cô nương theo học đạo trưởng đệ nhất Mao Sơn…”

Do Bối ngắt lời nàng: “Ngươi là Đường Mị Mị, nữ nhi duy nhất đời thứ ba mươi hai của Đường gia ở miền Nam? Sinh ra vào giờ Thìn ngày Mão Dần tháng Tử Sửu năm Quý Canh?”

Đường Mị Mị ngớ ra nói: “Làm sao ngươi biết sinh thần bát tự của ta?”

Từ trên trán Do Bối nhỏ xuống từng giọt mồ hôi lạnh, đột nhiên ngẩng đầu, ra vẻ ngạc nhiên nói: “Ơ, không biết thiếu gia đi đâu rồi, ta phải mau chóng đuổi theo bảo vệ thiếu gia mới được. Chúng ta non xanh còn đó, nước biếc chảy dài, hẹn ngày gặp lại…” Nói xong cưỡi nai ngũ sắc vỗ lưng đi mất.

“Từ từ! Ngươi vẫn chưa nói cho ta làm sao ngươi biết sinh thần bát tự của ta đâu đấy! Quay lại — lão già xấu xa, chờ ta một chút —” Đường Mị Mị nhảy lên lưng ngựa, cũng đuổi theo.

Để Khúc Linh ở lại nhìn chiến trường ngổn ngang đầy mặt đất, hoàn toàn mù mở, chẳng rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

***

Vội vàng bay một mạch.

Linh lực dùng hết, lá phong không còn sức lực rơi xuống, Diệp Hảo Khán ngã nhào ra đất, hơi thở rối loạn, không khí trong lồng ngực như bị rút sạch, đau đớn không thôi.

Tại sao lại thế này? Nàng che ngực, vẻ hoảng hốt thoáng qua trong mắt.

Phía sau đột nhiên vang lên thanh âm của Chu Dạ Ẩn: “Hiện tại tâm trạng nàng không ổn định, hô hấp không thuận, gượng ép thi triển pháp thuật, chỉ có thể làm tổn thương bản thân.”

“Ta không cần ngươi quản!” Nàng nghiến răng, lại trải lá phong ra lần nữa, đang muốn cất cánh, nơi trái tim như bị chiếc chày sắt lớn dốc sức nện một nhát, nhất thời đau đớn đến nỗi hai tay mệt mỏi buông xuống đất.

Chu Dạ Ẩn đi đến trước mặt nàng, lẳng lặng nhìn nàng một lúc, khoanh chân ngồi xuống, kéo tay nàng qua, Diệp Hảo Khán đang muốn vùng ra, nhưng cảm giác có luồng lực vừa mạnh mẽ vừa không mất đi sự dịu dàng chậm rãi truyền đến từ trên tay hắn, thấm vào tứ chi bát mạch, sau khi vận hành một tiểu chu thiên, đau đớn lập tức chấm dứt.

Sửng sốt, rung động, mơ hồ, bất an… Nàng nhìn nam tử mỹ lệ áo trắng như tuyết ở trước mặt này, không hiểu vì sao hắn phải giúp đỡ nàng, càng không hiểu vì sao hắn lại trở nên dịu dàng như thế.

Lại xảy ra chuyện gì vậy?

Chu Dạ Ẩn giúp nàng chữa thương xong, nhưng không chịu buông tay, chỉ nhìn đăm đăm vào mắt nàng nói: “Tại sao lại khổ sở thế này?”

“Hả?”

“Theo ta được biết, Hận Đồng Tử chỉ là chủ mướn của nàng. Hắn chết rồi, tại sao nàng phải khổ sở như vậy?”

“Đương nhiên không phải!” Diệp Hảo Khán phản bác nói, “Không phải chỉ là chủ mướn thôi đâu!”

“Vậy thì là gì?” Khi Chu Dạ Ẩn nói câu này, trong đồng tử tỏa ra thứ ánh sáng màu tím nhợt nhạt, dường như có ý cười, “Người thương?”

“Ngươi!” Diệp Hảo Khán lập tức đỏ bừng mặt.

Chu Dạ Ẩn lười nhác nhướn mày nói: “Không phải là người thương, nàng hà tất phải đau lòng giận dữ như thế, đến nỗi làm cho bản thân hao tổn nhiều nguyên thần?”

“Ta không hiểu ngươi đang nói gì cả! Căn bản là không phải!” Diệp Hảo Khán gắng sức đứng lên, vịn vào cây đại thụ ở bên cạnh với tâm trạng lo lắng bất an. Đúng vậy, Hận Đồng Tử và nàng, rốt cuộc là quan hệ gì nhỉ? Dù hắn nói nàng là của hắn, dù trước khi chết ánh mắt của hắn nói cho nàng biết hắn thích nàng, nhưng sự yêu mến của hắn sẽ chỉ khiến nàng thêm bối rối, vì vậy mà cảm thấy vô cùng khó xử và bất an. Nàng đã từ chối hắn, nói cách khác, nàng không hề thích hắn, vậy thì tại sao, hắn chết rồi, nàng còn đau khổ như vậy như vậy chứ?

Không, không đúng, không phải như vậy, không thể suy xét như vậy!

Hận Đồng Tử đối với nàng mà nói, là một sự tồn tại rất đặc biệt. Trước đây, nàng không cho là mình sẽ yêu một ai đó, nàng tưởng rằng bản thân sớm đã mất đi khả năng yêu người khác, nhưng bỗng nhiên, xuất hiện một đứa trẻ như vậy, hai chân tàn tật, lẻ loi một mình không ai thân thích, khiến nàng không kìm được liền muốn bảo vệ hắn chăm sóc hắn. Mặc dù thời gian chung sống không hề lâu, nhưng nàng biết rõ nỗi đau khổ của hắn, một loại đau khổ vì cô đơn sinh ra từ việc chịu đựng sự khắc nghiệt của số phận, dường như dù là ai cũng không thể đến gần hắn, mà hắn cũng không tới gần được bất cứ ai… Đúng vậy, nàng đã nhìn thấy nỗi trống vắng sâu thẳm trên con người hắn, mà nỗi trống vắng này, cũng từng xuất hiện trong cuộc đời nàng, quẩn quanh không rời.

Nàng đã nhìn thấy bản thân nàng từ trên người Hận Đồng Tử, ẩn núp dưới bề ngoài lạc quan là một bản thân khác cô đơn trầm lắng. Bởi thế, mới có thể dốc lòng bảo vệ hắn, quan tâm hắn, làm cho hắn sống vui vẻ một chút, như thể chăm sóc cho bản thân đã không thể nào có được những quan tâm, yêu thương này…

Là như vậy đó, nàng hiểu rồi, là nguyên nhân này! Nàng thích Hận Đồng Tử, rất thích rất thích, ngay từ trước khi bản thân phát hiện ra, cả trái tim đã lưu lạc như số phận đã định sẵn.

Nhưng mà, hắn đã chết rồi.

Bản thân mình, đúng là một kẻ xui xẻo mà… Bất cứ ai có chút liên quan với mình, cuối cùng đều sẽ chết oan chết uổng. Cha mẹ là vậy, tỷ tỷ là vậy, sư phụ là vậy, Hận Đồng Tử… cũng là vậy.

Chu Dạ Ẩn quan sát từng thay đổi trên nét mặt nàng, tiếp đó ngẩng đầu lên nhìn dáng mây nơi chân trời hờ hững nói: “Không phải thì không phải thôi.”

Diệp Hảo Khán trong lòng rúng động, một cảm giác quen thuộc nào đó xoay vòng trở lại, mấy canh giờ trước, Hận Đồng Tử cũng từng nói với nàng câu này. “Không phải thì không phải thôi.” Từng âm phát ra, ngữ điệu, cùng với giọng điệu, vậy mà đều giống hệt nhau.

Chu Dạ Ẩn quay đầu, khẽ mỉm cười với nàng: “Không phải là tốt nhất, nàng là của ta.”

“Hả?” Diệp Hảo Khán sợ tới mức ngã ngửa về phía sau, Chu Dạ Ẩn vội vàng vươn tay, ôm lấy eo nàng khi nàng cách mặt đất chỉ còn thiếu mấy tấc, đỡ nàng đứng dậy. Diệp Hảo Khán còn chưa định thần, toàn thân vẫn đang run rẩy, lắp bắp nói: “Ngươi… Ngươi… Ngươi…”

“Ta làm sao?” Hắn khẽ nhướng mày, tỏ ra vừa kiêu ngạo vừa bỡn cợt, có vẻ xấu xa.

Chu Dạ Ẩn trong dáng vẻ này, là xa lạ; nhưng biểu cảm ấy, lại rất quen thuộc —

Hận Đồng Tử. Đây rõ ràng là ngữ điệu và biểu cảm của Hận Đồng Tử, làm sao lại xuất hiện trên gương mặt quanh năm cứng nhắc như một tảng băng lạnh lẽo của Chu Dạ Ẩn? Quá kỳ lạ, rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy? Nàng bị làm cho rối tung lên rồi. Quá nhiều chuyện kỳ lạ xảy ra trong ngày hôm nay, giày vò nàng đến sắp phát điên lên!

“Ngươi là ai?”

“Nàng nói sao? Ta là ai?” Hắn không trả lời, ngược lại hỏi vặn nàng như thế.

Diệp Hảo Khán nhìn chằm chằm không chớp mắt vào mặt hắn, một câu nói thốt ra qua kẽ răng: “Ngươi là… Hận… Hận Hận đại nhân?”

Trong mắt Chu Dạ Ẩn thoáng qua vẻ thư thái, như thể sau bao lâu mong đợi điều gì đó, cuối cùng đã có được kết quả thỏa ý vừa lòng. Hắn khẽ thở dài một tiếng, nói: “Thành thật mà nói, thực ra ta luôn rất ghét cách gọi này, nàng có thể đổi cách nào dễ nghe hơn không?”

“Hả!” Diệp Hảo Khán lại ngã về phía sau, cũng lần thứ hai may mắn được hắn kéo lại vào khoảnh khắc cuối cùng. Người ở trong lòng hắn, đập vào mắt, là dung mạo khi mới gặp đã khiến mọi người kinh ngạc và ngưỡng mộ, chỉ trừ có, đồng tử của hắn đã biến thành màu tím nhạt.

Đúng rồi, đây là ánh mắt của Hận Đồng Tử, có vẻ cay nghiệt, bướng bỉnh, kiêu ngạo, cùng ý cười mà nàng quen thuộc.

“Ngươi thật sự là Hận Hận đại nhân?” Mặc dù đã phát hiện ngày càng nhiều điểm tương tự, nhưng vẫn có phần không dám tin.

“Đã bảo nàng đổi cách gọi dễ nghe một chút rồi mà. Ta không thích cái này.” Dáng vẻ cau mày hờn dỗi của hắn, rõ ràng chính là Hận Đồng Tử mà, trên thế gian không còn người thứ hai có được dáng vẻ và nét mặt kiêu ngạo khiến người ta cảm thấy đáng yêu không gì sánh được như vậy nữa.

Diệp Hảo Khán reo to một tiếng, ôm chầm lấy hắn nhảy nhót nói: “Đúng là ngươi đúng là ngươi đúng là ngươi rồi! Ôi, ông trời ơi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đầu óc ta đều hóa thành một đống hồ dán rồi, chẳng nghĩa ra được gì cả!”

“À, điều này rất bình thường, nàng vốn đã ngốc rồi!” Chu Dạ Ẩn nói xong cưng chiều búng trán nàng một cái, Diệp Hảo Khán “Úi” một tiếng che đầu lại. Lại là một động tác quen thuộc của Hận Đồng Tử, quả nhiên là hắn!

Diệp Hảo Khán ngừng tất cả các động tác lại, đôi mắt thoáng cái đã ươn ướt, cứ nhìn hắn chằm chằm như vậy, nhìn vào trong mắt hắn, nhìn vào trong lòng hắn.

“Thật tốt quá, ngươi không chết, ngươi không chết…” Nàng tựa đầu lên vai Chu Dạ Ẩn, nghẹn ngào nói, “Ta tưởng là ngươi đã chết, ta thực sự thực sự nghĩ rằng sẽ không bao giờ gặp lại ngươi nữa. Ngươi là đứa trẻ xấu xa, tại sao lại khiến ta lo lắng như vậy? Tại sao lại làm cho ta buồn khổ như vậy như vậy hả…”

Chu Dạ Ẩn cũng có chút buồn bã, trở tay ôm chặt lấy nàng, khẽ nói: “Rất xin lỗi.”

“Bất luận ra sao, ngươi còn sống, tốt quá rồi… tốt quá rồi…” Diệp Hảo Khán ngẩng đầu lên, nín khóc cười nói, “Nhưng mà, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Ngươi — mượn xác hoàn hồn sao?”

“Nếu ta nói cho nàng biết, kẻ chết là Chu Dạ Ẩn, nàng có đau lòng không?”

“Tại sao ta phải đau lòng…” Diệp Hảo Khán vốn còn đang nghi hoặc, nhưng sau khi thấy vẻ mặt hắn bỗng chốc hiểu ra, “Đợi đã! Ngươi vẫn cho rằng ta thích hắn ư? Ngươi!” Nàng đẩy hắn ra, quay người cắn môi giận dỗi.

“Có lẽ bản thân nàng không nhận ra, mỗi lần nhìn thấy hắn, ánh mắt của nàng luôn rất đặc biệt.” Thanh âm của Chu Dạ Ẩn giống như tiếng thở dài.

Diệp Hảo Khán run lên, tim trĩu xuống. Một lúc sau, hạ thấp giọng nói: “Cái đó với… yêu thích, không liên quan.”

“Thật à?”

Nàng bỗng dưng nổi giận nói: “Thật thật thật! Ngươi muốn ta nói thế nào ngươi mới tin?”

Ánh mắt Chu Dạ Ẩn có phần buồn bã, nhưng cuối cùng vẫn cười nói: “Nghe nàng nói như vậy, thật sự là có chút buồn.”

“Hả?”

“Ta là Chu Dạ Ẩn.” Hắn rất nghiêm túc, nói từng chữ một.

Diệp Hảo Khán nhất thời mở to hai mắt, hoàn toàn ngây người.

“Ta là Chu Dạ Ẩn.” Hắn lặp lại một lần, “Nhưng đồng thời, ta cũng là Hận Đồng Tử.”

Diệp Hảo Khán khàn giọng nói: “Ta… Ta nghe không hiểu!”

“Nàng còn nhớ Hận Đồng Tử từng nói cho nàng biết, hắn là yêu quái do một phần ký ức của người nào đó biến hóa thành không?”

 “Ý của ngươi là — người nào đó ấy chính là Chu Dạ Ẩn?”

“Đúng vậy.” Chu Dạ Ẩn nói, “Vì thế khi Hận Đồng Tử muốn mượn sức mạnh của Thập Nhị châu đánh bại ta, bản thân lại nát vụn trước, sau đó đoạn ký ức kia liền lấy hình thức tử quang quay về cơ thể ta lần nữa, đây là tất cả những gì nàng vừa chứng kiến.”

“Nói cách khác, hai người các ngươi — đã hợp thể?”

Chu Dạ Ẩn gật đầu.

Diệp Hảo Khán loạng choạng lùi lại một bước, trên mặt không có vẻ vui mừng, ngược lại càng mờ mịt hơn, nói: “Nhưng mà, ta vẫn không rõ… Ký ức của ngươi tại sao lại tách rời cơ thể? Sau khi Thập Nhị châu tiến vào cơ thể hắn, tại sao hắn lại hóa thành hình rồng? Tại sao hắn muốn tìm rồng… Tất cả những chuyện này ta đều không hiểu!”

“Nàng ngồi xuống, ta từ từ kể cho nàng nghe.” Chu Dạ Ẩn dịu dàng dắt tay nàng ngồi xuống, mặt trời lên thiên đỉnh, dưới tàng cây là một vùng bóng mát dày đặc rộng lớn, vừa vặn che nắng. Gió xuân thổi nhè nhẹ, một phương đất trời này, an lành phảng phất không có ở nhân gian.

“Nàng còn nhớ câu chuyện về Song Ngư bích không?”

“À, ngươi đã nói với ta, nói nguyên nhân là vì Long Vương trừng phạt vị ái thiếp bỏ trốn với tình nhân.”

“Vị ái thiếp ấy tên là Minh Cơ, người là mẫu thân của ta.”

“Hả?”

Ánh mắt của Chu Dạ Ẩn không có tiêu cự đưa tới nơi rất xa, gió thổi mở ra cánh cửa tâm tư của hắn, cũng thổi toang ký ức về những chuyện đã qua của hắn.

Mẫu thân của hắn là Minh Cơ, cùng Chu Do Xá thiếu chủ của Đồ Long thế gia ở Tây quốc vốn là đôi tình nhân thanh mai trúc mã, một lần tình cờ gặp gỡ Long Vương. Long Vương yêu nàng từ cái nhìn đầu tiên, theo đuổi không thành, bèn cưỡng đoạt nàng về Long cung.

Đây chính là tất cả ngọn nguồn của toàn bộ bi kịch.

Minh Cơ tính tình cương trực, mặc dù bị làm nhục, nhưng vì ôm hy vọng Chu Do Xá nhất định sẽ tới cứu nàng, đau khổ chờ đợi trong Long cung, nhưng rất không may, nàng đã có thai.

Mười tháng hoài thai, cảm giác ấm lạnh trong đó tự biết. Vào ngày lâm bồn ấy, Chu Do Xá rốt cuộc điều tra ra tung tích của nàng, vội vã tới Long cung cứu nàng, ai ngờ Long Vương sớm đã có phòng bị, lên kế hoạch dụ hắn vào tháp Tỏa Tiên. Ngày hôm đó rất nhiều rất nhiều thuộc hạ của Long tộc đã chết, tuyết trên mặt đất đều bị nhuộm thành màu đỏ. Minh Cơ nhìn thấy tuyết màu đỏ, đoán được người thương của mình đã gặp bất trắc, cơ hồ đau đớn muốn chết.

Thế nhưng, nàng không cam lòng. Không cam lòng cứ thế chết đi, nàng phải báo thù! Vì thế bồi dưỡng cơ thể khỏe mạnh, thay đổi thái độ thường ngày, bắt đầu vui vẻ hòa nhã với Long Vương. Mọi người đều cho rằng người phụ nữ một khi có con thì sẽ mềm lòng, sẽ cam chịu số phận, do đó không mảy may nảy sinh nghi ngờ đối với sự thay đổi của nàng. Minh Cơ lại thừa cơ năn nỉ Long Vương dạy nàng pháp thuật, Long Vương để làm nàng vui lòng, đương nhiên là hữu cầu tất ứng. Nàng vốn chỉ là một nữ tử yếu đuối tay trói gà không chặt, nhưng sau mười năm, lại trở thành nữ nhân có pháp thuật cao nhất trong Long tộc, khó khăn gian khổ trong đó, có thể hình dung được.

Trong mười năm, nàng đã gây dựng lên cơ sở ngầm và tâm phúc của mình tại Long cung, đồng thời tìm được cách mở tháp Tỏa Tiên; năm thứ mười một, nàng âm thầm tu luyện suốt một năm, chuẩn bị mở tháp; năm thứ mười hai, nàng thành công mở cánh cửa của tháp Tỏa Tiên ra, kinh ngạc và vui mừng phát hiện Chu Do Xá bị nhốt trong tháp lại không hề chết! Bởi lẽ hắn cũng giống nàng, chỉ cần có một tia hy vọng, sẽ tuyệt đối không bỏ cuộc. Ngay sau đó hai người bàn bạc, xem nên trốn khỏi Long cung như thế nào. Vì vậy lại chuẩn bị một năm, khi tất cả điều kiện chín muồi, mùa hè năm thứ mười ba, nàng trộn Mê Thần Dẫn vào canh hạt sen ướp lạnh, chuốc mê cả Long Vương và nhi tử, sau đó ôm nhi tử sử dụng Đào Ly thuật thành công trốn thoát.

Minh Cơ mặc dù không yêu Long Vương, nhưng đứa trẻ dẫu sao cũng là máu mủ của nàng, không muốn cuộc đời sau này của nó đều qua đi trong đau khổ cùng cực, vì vậy liền thương lượng với Chu Do Xá, cắt bỏ huyết mạch và ký ức về long tộc của nó. Việc này nói thì đơn giản, nhưng kỳ thực hết sức khó khăn. Chu Do Xá tuy có thân thể bán tiên, nhưng cũng dốc hết bình sinh sở học, mới ép được đoạn ký ức đó tách rời thân xác đứa trẻ.

Đứa trẻ khi đó đã mười hai tuổi, Chu Do Xá liền lấy mười hai viên trân châu làm phong ấn, chôn vùi đoạn ký ức kia vào lòng đất, mỗi viên trân châu tượng trưng cho một năm, chỉ cần vượt qua hơn mười hai năm, đoạn ký ức đó sẽ tiêu tan gần hết, không tồn tại nữa. Thế nhưng, khi hắn định tiếp tục cắt bỏ long mạch của đứa trẻ, bởi vì không đủ linh lực, hơn nữa thời gian gấp rút, chỉ có thể lấy nửa viên Long châu từ trong cơ thể đứa trẻ ra trước, chôn cùng ký ức. Như vậy, khi họ ôm đứa trẻ kia về đến Phong Lăng thành ở Tây quốc, đứa trẻ đã trở thành người, ngoài ra, trong cơ thể nó còn có nửa viên Long châu.

Đứa trẻ này, về sau chính là chủ nhân đời thứ ba mươi bảy của Phong Lăng thành ở Tây quốc  — Chu Dạ Ẩn.

Dùng thời gian mười ba năm đằng đẵng để sắp đặt một cuộc trốn chạy như vậy, nghe đến đây, Diệp Hảo Khán ngay cả thở dài cũng không còn sức. Nàng cúi mặt xuống, không biết là ngưỡng mộ hay là cảm khái nói: “Người tên Chu Do Xá kia, cũng là một nam nhân rất đáng khâm phục đấy, bởi vì ông ấy không rũ bỏ trách nhiệm với đứa trẻ kia.”

“Đúng vậy, ông ấy quả thực rất đáng khâm phục. Thân là con người, dám chống chọi với Long Vương đã là hiếm có, mà trong mấy cuộc chiến tranh Long Vương phát động sau đó, đều không có chút nhượng bộ, cuối cùng khiến Long Vương chịu bó tay, đáng phục hơn nữa là, ông ấy đối xử với đứa trẻ kia như thể chính mình sinh ra, cho nó lấy họ Chu, cùng với thân phận thiếu chủ, hơn nữa, để đề phòng nửa viên Long châu trong cơ thể đứa trẻ biến hóa sinh ra chuyện gì ngoài ý muốn, ông ấy tìm khắp thiên hạ, rốt cuộc tìm được một miếng ngọc bích có linh lực thần kỳ, dùng để trấn áp Long tính của nó. Mà miếng ngọc bích kia, đã được gọi là Ẩn Long giác.”

Thì ra hai chữ “Ẩn Long” trong Ẩn Long giác từ đó mà ra. Diệp Hảo Khán nhìn Chu Dạ Ẩn, cha mẹ hắn nhất định là vô cùng nuông chiều hắn, mới bồi đắp cho hắn cái tính tự cao tự đại mèo khen mèo dài đuôi này. Chu Do Xá cùng Minh Cơ… Ý trời trêu ngươi, khiến cho đôi bích nhân (7) này gặp nhiều trắc trở đến vậy.

Trước đây khi nghe câu chuyện về Song Ngư bích, nàng đã cố chấp cho rằng vị tiểu thiếp kia bị cưỡng ép, quả nhiên nàng đoán đúng, lại là một đại bi kịch như thế. Trong lòng đau xót, viền mắt đã từ từ trở nên ươn ướt.

Chu Dạ Ẩn tiếp tục nói: “Mười một năm sau, mẫu thân và phụ thân theo nhau qua đời, mà Long Vương sau khi hay tin mẫu thân đã chết, cũng ngã bệnh không gượng dậy nổi, không lâu sau xuôi tay về trời. Ngày Long Vương tạ thế, mưa tầm tã như trút nước, sấm sét nhằng nhịt, nước lũ tàn phá, trời long đất lở. Đoạn ký ức kia chôn vùi trong đất, lẽ ra chỉ cần một năm nữa là có thể hoàn toàn tan biến, ai ngờ lại bị nước lũ đẩy ra, thêm vào đó phụ thân mới qua đời, phong ấn đã yếu, ký ức khôi phục lại, biến hóa thành yêu thân, tự xưng là Hận Đồng Tử.”

“Thì ra Hận Hận đại nhân xuất hiện như thế…” Có thân thế như vậy, có lẽ đối với hắn mà nói, hoàn toàn tan biến ngược lại là chuyện tốt chăng? Chẳng trách lần đầu tiên nhìn thấy hắn, đã cảm thấy trên người hắn có thứ gì đó thu hút nàng khó tả, khiến nàng không nhịn được liền xả thân cứu giúp. Thì ra thứ đó chính là sự nguyền rủa, số phận bị nguyền rủa, con người bị nguyền rủa, đó căn bản là một linh hồn sống lại từ trong địa ngục…

Cũng giống như nàng.

Cùng với nàng, quá giống nhau!

Diệp Hảo Khán đau khổ nắm chặt ngón tay, sắc mặt vô cùng khó coi.

“Nhưng dẫu sao cũng đã phong ấn mười một năm, mặc dù có thể khôi phục lại, nhưng ký ức cũng không hoàn chỉnh nữa. Hắn còn nhớ mình là phân thân của rồng, nhưng không nhớ rõ rốt cuộc là phân thân của con rồng nào, cho nên định đi tìm rồng. Mà sau khi hắn biến hòa thành thực thể, hai chân không thể tự mình đi lại, mà mười hai viên trân châu kia cũng lơ lửng ở bên người không chịu tách rời, vì thế hắn bèn thu lấy để bản thân dùng… Chuyện sau này nàng đã biết cả rồi.” Chu Dạ Ẩn nói tới đây, thở ra một hơi thật dài, ngửa đầu nhìn trời nói, “Thay đổi khôn lường, thế sự quả nhiên như giấc mộng, như ảo ảnh, như bọt nước, như bóng hình, như giọt sương, ánh chớp, thương cho nỗi khổ tâm của hai vị lão nhân gia.”

“Vậy Ẩn Long giác thì sao? Tại sao lại phân tán ở bên ngoài?”

“Đêm Long Vương tạ thế, ông ấy thâm nhập vào trong mộng cảnh của ta, gặp ta lần cuối, thỉnh cầu ta nếu sau này có gặp Ma Lâm, hãy tha cho hắn ba lần. Nhưng ông ấy vẫn không nói ra sự thật ông ấy thực ra là sinh phụ của ta, bây giờ nghĩ lại, chắc hẳn cũng là vì trong lòng mang áy náy với mẫu thân, do đó khi ông ấy phát hiện mẫu thân đã hoàn toàn biến ta thành con người, thì không cưỡng cầu ta quay về Long tộc nữa.” Thanh âm của Chu Dạ Ẩn có chút mê man, như bồng bềnh trong không khí, không có trọng lượng, “Ta không thể nói rõ tình cảm của mình đối với ông ấy là như thế nào, nhưng cái chết của ông ấy đã khiến ta tha thứ cho ông ấy, bất luận ông ấy đã làm gì, đều đã trở thành quá khứ.”

“Đúng vậy, chết là hết nợ, nghiệp chướng lúc còn sống, cũng vào giờ khắc ấy, đã được tiêu trừ hoàn toàn rồi chăng…” Có lẽ vì nghĩ tới điều gì đó, thanh âm của Diệp Hảo Khán mơ hồ hơn cả hắn.

“Ai ngờ ngày hôm sau, Ma Lâm đã hùng hổ đến, lý do là Long Vương thà để trống vương vị, cũng không chịu truyền ngôi cho hắn, hơn nữa lúc lâm chung vẫn nhớ đến tên ta, vì vậy hắn liền đến chất vấn ta lý do. Trong lần giao chiến đó mặc dù ta đã chém đứt một cánh tay của hắn, nhưng Ẩn Long giác ở trên người lại vỡ vụn trong lúc đánh nhau, phần lớn mảnh vụn rơi vào tay hắn. Sau khi nhìn thấy những mảnh vụn hắn vô cùng kinh hãi, nói với ta: Thì ra là ngươi! Thì ra chính là ngươi!’ Sau đó rời đi như cuồng dại. Lúc ấy ta không hiểu ý nghĩa của câu nói đó, bây giờ ngẫm lại, chắc hẳn khi đó hắn đã biết ta chính là Ưu Tư Tú đệ đệ của hắn.”

Hàng mi của Diệp Hảo Khán rung rung mấy cái, một vẻ sợ hãi thoáng qua trên mặt. Để ý đến thay đổi rất nhỏ của nàng, Chu Dạ Ẩn nắm lấy bàn tay kia của nàng xiết chặt, hỏi: “Nàng sao vậy?”

Diệp Hảo Khán toàn thân chấn động, như vừa tỉnh cơn mê, vội vàng lắc đầu nói: “À không, không có gì, ngươi nói tiếp đi.”

Chu Dạ Ẩn nhướng mày cười nói: “Còn nói nữa? Nói xong cả rồi.”

“À phải rồi, nói xong rồi…” Thần sắc của Diệp Hảo Khán càng ảm đạm hơn, nàng cúi đầu xuống, bởi vậy không thấy ánh mắt của Chu Dạ Ẩn lại sáng lên, nhìn nàng chăm chú, bất chợt gọi: “Này!”

 “Gì cơ?” Nàng ngẩng đầu lên theo trực giác, một nụ hôn liền rơi xuống, dịu dàng in lên môi nàng.

Cùng với lần Hận Đồng Tử hôn nàng trước đó lại có khác biệt, Hận Đồng Tử tuy là yêu quái, nhưng thân hình của hắn chung quy chỉ là một đồng tử mười hai tuổi, chân tay cũng chưa phát triển, mà nam tử lúc này ôm nàng trong lòng, lại có lồng ngực rộng rãi, như có thể ôm lấy đất trời vạn vật. Khi nàng ý thức rõ ràng được rằng người trước mắt này dù có ký ức của Hận Đồng Tử, nhưng kỳ thực vẫn là Chu Dạ Ẩn, cơ thể nàng liền không thể khống chế bắt đầu run cầm cập, một nỗi sợ hãi nào đó tràn ra như dời non lấp biển, sắp sửa ăn tươi nuốt sống nàng.

Cảm thấy sự khác thường của người trong lòng, Chu Dạ Ẩn vội vàng buông nàng ra, hoảng hốt nói: “Nàng làm sao thế?”

Diệp Hảo Khán mở to mắt, vừa e thẹn vừa đầy bi thương nhìn hắn, chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt này của nàng, Chu Dạ Ẩn có phần luống cuống: “Nàng không thích à?”

Đúng rồi, trước nay hắn chỉ tự hành động theo ý mình, lần trước, lần này, hôn nàng, đều chưa nhận được sự cho phép của nàng. Hắn tràn đầy tự tin lại cực kỳ tự phụ, cho rằng Diệp Hảo Khán thích hắn, vậy nên bất luận hắn làm gì với nàng, nàng đều sẽ không tức giận. Nhưng biết đâu — nàng không hề thích hắn thì sao?

Nghĩ đến đây, câu nói mà Diệp Hảo Khán từng nói ấy lại bất chợt vang lên trong đầu: “Ta không thích thế, vậy nên, đừng làm với ta chuyện như vậy nữa, cũng đừng nói mấy câu khó hiểu kiểu ta là của ngươi gì đó. Ta là của chính mình, ta không phải là của ngươi.”

Chu Dạ Ẩn chợt biến sắc mặt, sau một lúc trầm mặc, chậm rãi mở miệng nói: “Rất xin lỗi… Nhưng mà, cho dù nàng không thích, ta cũng sẽ không buông tay. Nghe rõ chưa? Ta, tuyệt đối sẽ không buông tay.”

Hắn nắm lấy bờ vai nàng, ép nàng ngẩng đầu nhìn mình, “Nếu không có nàng, ta không thể tưởng tượng cuộc đời ta sau này sẽ ra sao, bời vậy, tuyệt đối không từ bỏ nàng!”

Đến lúc này cuối cùng hắn đã hiểu tại sao trước đây phụ thân lại cố chấp như vậy, biết rõ mẫu thân không yêu ông, vẫn muốn ép buộc giữ bà ở bên mình, đó là một loại tình yêu ngoài giữ chặt lấy ra, không có bất kỳ biện pháp nào khác để có thể thoát khỏi, yêu đến nỗi tâm thần rời rạc, yêu đến cuồng loạn — cũng giống như hắn bây giờ. Hắn không biết tại sao mình lại thích Diệp Hảo Khán, cũng không biết mình bắt đầu thích nàng từ khi nào, nhưng biết chắc rằng, hắn đã không thể không có nàng! Nàng là ánh sáng duy nhất trong thế giới tối tăm, là nguồn ấm duy nhất trong cuộc đời cô độc của hắn.

Không thể mất đi! Tuyệt đối không thể mất đi!

Nước mắt Diệp Hảo Khán rơi xuống, lướt qua khuôn mặt, chảy vào miệng, vừa đắng vừa chát.

Đúng lúc này, một giọng nữ đột nhiên truyền đến từ xa xa: “A, tìm thấy các ngươi rồi!”

Tiếp đó một giọng nói già nua hét lớn: “Thiếu gia! Thiếu gia! Lão tới rồi —”

Chu Dạ Ẩn và Diệp Hảo Khán cùng quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Do Bối và Đường Mị Mị. Đường Mị Mị chỉ chỉ hắn lại trỏ trỏ Diệp Hảo Khán, vô cùng rối bời nói: “Các ngươi… Các ngươi xảy ra chuyện gì thế này?”

Diệp Hảo Khán khẽ nhúc nhích, muốn tránh ra, nhưng Chu Dạ Ẩn lại giữ chặt tay nàng nói: “Không được đi.”

“Buông ta ra!”

“Không buông.”

“Buông ra…”

“Trừ khi nàng nói nàng thích ta, nếu không ta tuyệt đối không buông!”

Lời vừa nói ra, hai người Đường Mị Mị và Do Bối ngã uỵch xuống đất, mà Diệp Hảo Khán càng xấu hổ đến nỗi đỏ bừng cả mặt, tức giận nói: “Ngươi đang nói nhảm gì thế?”

“Ta cực kỳ nghiêm túc nhắc lại lần nữa, nàng đã lẩn tránh một lần rồi, lần này đừng hòng lẩn tránh nữa.”

“Ngươi, ngươi, ngươi…” Dư quang nơi khóe mắt Diệp Hảo Khán nhìn thấy Đường Mị Mị ngẩn người ngồi dưới đất, trong lòng nhất thời rối loạn đến cực điểm, nhưng giữa lúc rối loạn như thế, một tia sáng lại lóe lên trong đầu, bèn lạnh lùng nói, “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Bỏ mặc vị hôn thê của mình, nhất quyết bám lấy ta, cái này coi là gì hả?”

Chu Dạ Ẩn hoảng hốt, Do Bối lại lấy tay bưng mặt rên rỉ nói: “Ông trời của con ơi, giấy chung quy không bọc được lửa mà…”

Đường Mị Mị nhìn nàng rồi lại nhìn hắn, không hiểu gì, nói: “Lẽ nào ta đang nằm mơ? Tại sao lời các ngươi nói ta nghe không hiểu chút nào?”

Diệp Hảo Khán quay về phía nàng, trầm giọng nói từng câu từng chữ: “Mị Mị, không phải ngươi vẫn luôn tìm kiếm Ưu Tư Tú sao? Ta cho ngươi biết, thực ra hắn chính là Ưu Tư Tú, vị hôn phu của ngươi!”

Khúc Linh chậm hơn hai người Do – Đường một bước đúng lúc này chạy tới, sau khi nghe thấy câu này toàn thân chấn động, buột miệng nói: “Gì cơ? Chu Dạ Ẩn chính là Ưu Tư Tú?”

Đường Mị Mị há to miệng, đã hoàn toàn ngây người.

***

“… Tóm lại, sự việc là như vậy đấy.”

Trong phòng khách ở biệt uyển Vũ thành, Diệp Hảo Khán thuật lại đại khái quá trình sự việc một lượt, bất đắc dĩ dang hai tay nói: “Tiếp theo nên xử lý thế nào, Mị Mị ngươi tự mình quyết định đi.”

Con mắt của Đường Mị Mị đảo qua đảo lại, nhìn tất cả mọi người ở đây một lượt, sau đó cười hì hì nói: “Nếu đã vậy, ta phải cùng ‘Vị hôn phu’ của ta nói chuyện nghiêm túc, nào!” Dứt lời kéo tay Chu Dạ Ẩn, Chu Dạ Ẩn còn chưa kịp kháng cự, đã bị nàng kéo vào phía trong cánh cửa, cửa phòng đóng sầm lại.

Nàng khoanh tay trước ngực, tỉ mỉ quan sát hắn một lượt từ đầu đến chân, thở dài nói: “Sớm biết Hận Đồng Tử và Dạ Ẩn đại nhân là cùng một người, dọc đường ta đã lấy lòng chàng nhiều hơn. Chàng nói xem, bây giờ ta lại tiếp tục bồi dưỡng tình cảm với chàng, còn kịp không?”

Chu Dạ Ẩn vừa định mở miệng, Đường Mị Mị đã khẽ nhướn mày, duyên dáng nói: “Nhưng hiện giờ cũng không tệ, đã có lý do đường hoàng nhất để tiếp cận chàng rồi nha. Ta thấy cứ thế này đi, chàng theo ta về nhà, thưa chuyện với cha ta mẹ ta, sau đó chúng ta liền thành thân…”

Lời nàng còn chưa dứt, hắn đã ngắt lời nàng: “Ta từ chối.”

“Cái gì?”

“Ta sẽ không cưới cô, cũng sẽ không về nhà cùng cô. Chuyện hôn sự… coi như chưa từng xảy ra đi.” Chu Dạ Ẩn nói xong quay người định đi, Đường Mị Mị tung người một cái nhảy đến trước mặt hắn chặn đường lại, trừng mắt nói: “Chàng có cái thái độ gì vậy? Lẽ nào ta đường đường là đại tiểu thư Đường gia còn làm chàng hổ thẹn hay sao? Hồi đó đề nghị mẹ ta đính ước hôn sự, chính là mẹ chàng, không phải chúng ta kiên quyết bám níu đòi kết thân với Long tộc các chàng!”

Chu Dạ Ẩn chăm chú nhìn nàng một lúc lâu, dịu giọng lại nói: “Đường cô nương…”

“Gọi là Mị Mị! Cái gì đường cô nương muối cô nương, ta nghe không quen.” Đường Mị Mị dứt khoát chống eo.

Chu Dạ Ẩn lại nghe lời một cách khác thường, nói chữa lời: “Mị Mị, dọc đường đi, không phải ta chưa đủ hiểu cô, ta biết cô là một cô nương tốt hiếm có, không ngạo mạn như những thiên kim tiểu thư bình thường, rất nhiệt tình cũng rất nghĩa khí…”

“Vậy tại sao lại từ chối ta?”

Chu Dạ Ẩn nhìn thẳng vào mắt nàng nói: “Cô không biết nguyên nhân? Cô thực sự không biết nguyên nhân ư?”

Đường Mị Mị không chớp mắt nhìn trả hắn, chậm rãi nói: “Ta muốn chàng nói ra, không nghe chàng chính miệng nói ra, ta chưa hết hy vọng.”

Vì vậy Chu Dạ Ẩn không hề do dự nữa, dứt khoát đáp lời: “Bởi vì người ta thích là Diệp Hảo Khán.” Ngừng một chút, lại nói, “Chỉ có một mình nàng ấy mà thôi.”

Ánh mắt Đường Mị Mị ảm đạm đi, nụ cười nơi khóe môi lại dần dần sâu thêm, cuối cùng chậm rãi thở dài nói: “Quả nhiên… là vậy… Thật là đáng ghét, nghe xong thấy đau lòng lắm đó, ta mà lại thua bởi bạn tốt của mình. Nguyên nhân là vì Hận Đồng Tử thích nàng ấy sao?”

“Không hẳn vậy.”

Đường Mị Mị kinh ngạc nhướng mày.

Chu Dạ Ẩn đi mấy bước về phía cửa sổ, nhìn ráng chiều phía chân trời, hạ giọng nói: “Cô có tin có những người là do số phận định đoạt trước không? Số phận an bài cô gặp người ấy, sau đó, không trốn tránh được nữa.”

Ánh mắt Đường Mị Mị thoáng cái ngẩn ngơ.               

***                                    

Ngoài cửa, Khúc Linh ngáp một cái, uể oải nói: “Đúng là một món nợ lộn xộn… Quên đi, dù sao cũng không liên quan gì đến ta, ta ngủ một giấc trước đã, có kết quả rồi các ngươi hãy gọi ta.”

Diệp Hảo Khán chẳng nói chẳng rằng quay người đi ra ngoài, xuôi theo hành lang uốn khúc đi thẳng đến hồ cẩm tú, cầu nhỏ trên hồ quanh co, nàng liền ngồi lên lan can cầu, ngắm nhìn hồ nước yên ả xanh thăm thẳm, lặng im không nói gì.

“Cẩm tú” có nghĩa là miền đất đẹp như thêu gấm hoa.

Tà dương rơi trên mặt hồ, những chấm sáng màu vàng hiện lên, những ánh sáng như vảy cá ấy rất dễ dàng tô điểm cho đôi mắt nàng, trong khoảnh khắc này trông nàng có vẻ trầm lắng khác lạ.

Phía sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, nàng tưởng là Chu Dạ Ẩn, ai ngờ quay đầu, lại nhìn thấy Do Bối.

Do Bối quan sát nàng, rất bối rối cũng rất thẳng thắn nói: “Thật là khó hiểu, nữ tử bình thường như ngươi thế này, tại sao thiếu gia nhà ta lại thích nhỉ?”

Diệp Hảo Khán cười cười nói: “Ta cũng muốn biết đây.”

Do Bối nhíu mày nghiêm túc nói: “Đường cô nương là mối hôn sự lúc còn sống phu nhân an bài cho thiếu gia, phu nhân coi trọng ta như vậy, lâm chung dặn dò ta chăm sóc thiếu gia cho tốt, ta tuyệt đối sẽ không phụ sự kỳ vọng của phu nhân!”

Diệp Hảo Khán ném phiến lá vào trong hồ, mặt hồ nhất thời nổi gợn sóng lăn tăn, nàng thấp giọng nói: “Ông muốn bảo ta rời khỏi, đừng quấn lấy thiếu gia nhà ông ư?”

Do Bối dường như không nghe thấy lời của nàng, chỉ để ý đến chuyện của mình tiếp tục nói: “Nhưng mà thiếu gia lại thích ngươi, dù thế nào chăng nữa, chỉ cần là thứ thiếu gia thích, ta nhất định sẽ tìm mọi cách giúp cậu ấy lấy được. Vì thế, nha đầu, ngươi chấp nhận số phận đi! Ngoan ngoãn gả cho thiếu gia nhà ta, Chu gia chúng ta chính là danh môn vọng tộc giàu có nhất Tây quốc, ngươi xuất giá sang đây rồi, có được vinh hoa phú quý hưởng không hết, dùng không cạn…”

Tiếp đó hắn liền kể một đống lợi ích khi gả cho Chu Dạ Ẩn, Diệp Hảo Khán nghe xong dở khóc dở cười, không biết nên đáp lại như thế nào, đành phải ngoảnh mặt làm ngơ.

Giọng nói dông dài của hắn càng làm tăng thêm nỗi sầu bi của nàng, cả trái tim, như lục bình trên sông trôi trôi nổi nổi, không nơi nương tựa.

Cuối cùng Do Bối nói đến độ miệng đắng lưỡi khô, bảo nàng: “Tạm thời nói đến đây đã, ngươi chờ một lát, ta đi uống miếng nước, quay lại tiếp tục nói.”

Không lâu sau khi Do Bối đi, một bàn tay đặt lên vai nàng, cái bóng ngược của Đường Mị Mị hiện ra trong hồ: “Hảo Khán!”

Diệp Hảo Khán vội vàng quay đầu lại hỏi: “Thế nào? Cuộc trò chuyện của các ngươi đã có kết quả chưa?”

Đường Mị Mị cũng như Do bối nhìn nàng nửa ngày trời, bỗng nhiên thở dài sâu kín, nói: “Thật là khó hiểu, ta nhìn thế nào cũng thấy ta xinh đẹp hơn ngươi, nhưng tại sao Dạ Ẩn đại nhân lại thích ngươi, mà không thích ta nhỉ?”

Diệp Hảo Khán cắn môi, vẻ mặt nhất thời khó giấu được vẻ khó xử.

“Haizz —” Đường Mị Mị vừa thở hắt ra một hơi thật dài, vừa nhảy lên lan can, ngồi xuống bên cạnh nàng, “Sớm biết thế này trên đường ta đã đối xử với Tiểu Hận tốt một chút, đã quan tâm lo lắng đến hắn nhiều hơn… Đúng là kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc mà, thả con săn sắt mà bắt được con cá rô, ngươi vẫn luôn lo lắng chăm sóc cho hắn như thế, chẳng trách hắn lại thích ngươi…”

“Xin lỗi…”                                                 

“Xin lỗi gì cơ?”

“Mị Mị, xin lỗi, ta không biết hắn chính là Chu Dạ Ẩn, là vị hôn phu của ngươi…” Nếu nàng sớm biết Hận Đồng Tử là phân thân của Chu Dạ Ẩn, nàng tuyệt đối sẽ không dính dáng với hắn, tuyệt đối không!

Đường Mị Mị khoác vai nàng, áp mặt đến trước mặt nàng, cười nói gần trong gang tấc: “Ha ha! Không dọa ngươi nữa, trông ngươi căng thẳng như gì kìa, nói cho ngươi biết, ta không thích Chu Dạ Ẩn đâu!”

Biến cố này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Diệp Hảo Khán, nàng sững sờ nhìn Đường Mị Mị, ngơ ngác nói: “Nhưng mà, không phải ngươi luôn rất ngưỡng mộ hắn sao?”

“Hắn đẹp trai lại có bản lĩnh lớn, ta đương nhiên ngưỡng mộ hắn. Nhưng với điều kiện tiên quyết đó chỉ là ngắm từ xa xa, ta mà phải chung sống với một tên kiêu căng ngạo mạn như thế thật, nếu ta không chết vì tức, thì nhất định là tủi thân quá mà chết, ta không cần đâu nhé! Nghĩ xem ta đường đường là Đường gia đại tiểu thư, tìm một nam nhân chiều ta hết mực thể nào chẳng có? Làm sao phải chịu sự ức hiếp kia, huống hồ còn là một nam nhân không yêu ta!” Đường Mị Mị nhảy xuống lan can, tự nhiên thoải mái vỗ vai Diệp Hảo Khán nói, “Vì thế, nam nhân này thưởng cho ngươi, mau tạ ơn đi!”

“Mị Mị…”           

“Này, ngươi đừng có hiểu lầm, ta không phải vì ngươi nên mới rút lui, cam chịu trong lòng vô hạn ghen ghét buồn tủi gì gì đó, Đường Mị Mị ta giống loại người sẽ vì người khác mà làm khó bản thân sao? Ta thật sự không biết gả cho Chu Dạ Ẩn có gì tốt, cũng không có hứng thú chen vào thế khó xử giữa hai người các ngươi, vì vậy hãy để ta yên đi. Còn như ngươi có thích hắn hay không, đó là vấn đề của ngươi và hắn, ngươi tự mình lựa chọn, lỡ như lựa chọn sai lầm sau này hối hận gì đó, thì đừng liên lụy đến ta, nghe rõ chưa?”

“Mị Mị…”

Đường Mị Mị thu lại nụ cười, chợt thở hắt ra một hơi dài, ôm Diệp Hảo Khán, khẽ nói bên tai nàng: “Phải quý trọng nhé, Hảo Khán… Duyên phận thiên tái nan phùng bách niên nan ngộ như thế này, phải chao đảo số phận của bao nhiêu người mới khiến ngươi cuối cùng gặp được hắn, mà còn cùng hắn có tình cảm với nhau như thế, ngươi không cảm thấy đây là ý trời sao? Phải quý trọng nhé, đừng bỏ lỡ…”

Diệp Hảo Khán cúi đầu, vẻ bi thương trong mắt càng đậm hơn, làm sao nàng lại không biết đoạn duyên phận này cực kỳ trân quý, có thể gặp nhưng không thể cầu, có thể được một nam tử như thế coi trọng, đổi lại là bất cứ nữ tử nào khác trên thế gian, đều sẽ được yêu thương mà lo sợ, vui mừng không tả xiết chăng? Nhưng nàng…

Một vết thương nào đó bắt đầu nhỏ máu ròng ròng, nàng nghe thấy vô cùng rõ ràng trái tim mình đang rên rỉ đau khổ.

Tại sao lại khiến nàng gặp phải chuyện như vậy — khi nàng đã tuyệt vọng với tất cả.

Đường Mị Mị đột nhiên buông nàng ra, quay đầu lại nói: “Hắn tới rồi!”

Diệp Hảo Khán ngẩng đầu, liền trông thấy Chu Dạ Ẩn. Hắn đứng ở đầu kia hành lang uốn khúc, lan can đỏ, ván gỗ xanh, phản chiếu áo trắng nhẹ nhàng của hắn, gương mặt thanh cao, phảng phất như không ở nhân gian.

Một nam tử như vậy, một nam tử như vậy… Tại sao cứ phải là hắn?

Ánh mắt Diệp Hảo Khán nóng lên, rồi chuyển thành lạnh lẽo. Nàng đứng lên, đi về phía hắn.

(6) Tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu: Việc nhỏ không nhịn được thì làm hỏng kế hoạch lớn.

(7) Đôi bích nhân: Đôi vợ chồng dung mạo nhân phẩm đều xuất chúng.

1 thoughts on “Chương 6: Tuyệt đối không buông tay

  1. Pingback: Tru Long. Tác giả: Thập Tứ Khuyết | ☆DIỆP☆KHINH☆CHU☆

Vào nằm vùng ^ ^